Chương 2015 Hắn chỉ ngự kiếm đơn thuần, không dùng sức mạnh tu vi! Khoảnh khắc kiếm bay lên, Hiên Viên Lăng sợ hãi ôm chặt lấy Diệp Quân. Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, hắn không ngờ Hiên Viên Lăng lại sợ. Hiên Viên Lăng ôm rất chặt khiến Diệp Quân hơi lúng túng, hắn ngập ngừng một chút rồi bảo: “Cô Lăng đừng sợ, cô nhìn xung quanh xem”. Nghe Diệp Quân nói thế, Hiên Viên Lăng từ từ mở mắt, nhìn thấy dãy núi bên dưới nhanh chóng thu nhỏ lại, cô ấy lại vội vàng nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt. Diệp Quân cảm nhận được có gì đó không đúng: “Làm sao vậy?” Hiên Viên Lăng ôm chặt lấy hắn, run rẩy nói: “Tôi… sợ độ cao!” Sợ độ cao! Diệp Quân sửng sốt, sau đó lắc đầu cười, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Hiên Viên Lăng: “Tôi đỡ cô, cô đừng sợ”. Hiên Viên Lăng vẫn liên tục lắc đầu. Diệp Quân cười bảo: “Chẳng phải cô muốn học kiếm sao? Chẳng phải muốn ngự kiếm bay đi sao? Nếu sợ thì còn học cái gì nữa?” Nghe Diệp Quân nói vậy, Hiên Viên Lăng hơi do dự, sau đó chậm rãi mở mắt ra, mặc dù còn hơi sợ nhưng cũng không còn căng thẳng như trước nữa. Mà Diệp Quân cũng giảm chậm tốc độ ngự kiếm! Một lúc sau, cuối cùng Hiên Viên Lăng cũng không còn căng thẳng nữa, hưng phấn nói: “Thật sự là ngự kiếm này…” Diệp Quân cười: “Đúng thế”. Hiên Viên Lăng đang định nói, nhưng dường như cảm nhận được gì đó, mặt thoáng chốc đỏ lên, vì cô ấy phát hiện mình đang ở rất gần rất gần Diệp Quân, hơn nữa hai tay còn ôm lấy hắn, tư thế này thật sự hơi mập mờ. Trong lòng xấu hổ, cô ấy vốn định rút tay về theo bản năng, nhưng vì sợ nên nhất thời rất bối rối. Lúc này Diệp Quân cũng đã phát hiện ra điều khác thường của Hiên Viên Lăng, hắn từ từ ngự kiếm về lại đỉnh núi sau đó buông cô ấy ra. Hiên Viên Lăng cũng buông Diệp Quân, cô ấy nhìn hắn, tuy không ngượng nhưng lại thấy hơi mất mát. Diệp Quân cười: “Cảm giác thế nào?” Hiên Viên Lăng gật đầu: “Rất tuyệt…” Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân: “Tôi cũng có thể ngự kiếm bay đi như anh sao?” Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy! Ở đây có linh khí, với thiên phú của cô, rất nhanh là có thể ngự kiếm được thôi”. Hiên Viên Lăng hơi cúi đầu: “Nhưng… tôi hơi sợ!” Diệp Quân cười: “Không có gì, đến lúc đó tôi dạy cô, chúng ta bay mấy lần, đến khi cô làm quen sẽ không còn sợ nữa”. Hiên Viên Lăng nháy mắt: “Quyết định vậy nhé!” Diệp Quân gật đầu. Hiên Viên Lăng cười: “Chúng ta về thôi!” Nói xong cô ấy chủ động nắm tay Diệp Quân đi xuống núi. Trên đường đi, Hiên Viên Lăng chợt hỏi: “Sở dĩ anh muốn thấy Kiếm Tổ của nhà Hiên Viên chúng tôi là vì kiếm tu áo xanh kia đúng không?”