Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân cười nói: “Lúc đầu muội cứ nghĩ huynh sẽ nhận viên nội đan đó”. Thật ra lúc đó cô cũng hơi dao động. Nhưng Diệp Quân lại từ chối. Diệp Quân lắc đầu: “Kẻ tham lam chiếm lợi đa số đều sẽ thất bại nhiều hơn, hơn nữa chuyện này hơi thất đức”. Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế thật”. Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Không biết Tiêu Qua và Tôn Hùng thế nào rồi”. Hắn vẫn hơi lo lắng, nơi này nhiều yêu thú cấp Thiên hơn hắn nghĩ, hơn nữa mấy yêu thú này đa số đều sống theo bầy đàn. Nếu gặp phải nhóm yêu thú này sẽ khiến người khác tuyệt vọng. Cho dù là hắn nếu bị hơn một trăm con gấu bao vây tấn công, hắn cũng chỉ có thể bỏ chạy. Chỉ một con thì không sợ nhưng một bầy thì hắn vẫn sợ. Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Số người vượt qua lần này e là ít lại càng ít”. Diệp Quân gật đầu: “Lần khảo sát này của thư viện quả là hơi biến thái”. Nạp Lan Ca lắc đầu: “Theo muội biết tiêu chuẩn thu nhận người của Trung Thổ Thần Châu càng kinh khủng hơn”. Diệp Quân hơi tò mò: “Thế nào?” Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Huynh biết lần này họ chỉ nhận bao nhiêu người ở thượng giới không?” Diệp Quân lắc đầu. Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Một người”. Nghe thế Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Một?” Nạp Lan Ca gật đầu: “Chỉ có người đứng đầu cuộc tỷ võ mới có tư cách được họ dẫn đi”. Diệp Quân im lặng không nói. Chỉ có người đứng đầu mới có tư cách đến Trung Thổ Thần Châu, điều kiện này hết mức biến thái. Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Cái này chưa là gì cả, nghe nói tiêu chuẩn nhận người của tổng viện thư viện Quan Huyên càng đáng sợ hơn”. Nói rồi cô lắc đầu cười: “Người ở tầng thấp muốn trèo lên trên khó như lên trời”. Diệp Quân: “Chính vì thế, những người không có gia tộc lớn và lai lịch như chúng ta mới càng phải cố gắng hơn”. Nạp Lan Ca cười nói: “Cùng cố gắng”. Diệp Quân gật đầu. Hai người tăng nhanh bước chân. Không lâu sau, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi vòng khỏi địa bàn