Chương 2031 Rắc! Thanh kiếm chợt nứt vỡ. Kiếm này có tên… Thanh Huyên! Kiếm Thanh Huyên vỡ rồi! Diệp Quân đứng bên dưới, trong khi thân thể còn đang hừng hực cháy, nhìn thấy cảnh tượng đó thì càng sững sờ. Kiếm Thanh Huyên vỡ rồi? Cũng vào lúc này, chợt có một tờ giấy đang viết dở dang từ đâu bay tới, nhẹ nhàng phủ lên đỉnh đầu hắn, thoáng chốc, ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể hắn chợt tắt ngấm. Diệp Quân đã vã mồ hôi đầy đầu, sắc mặt nhợt nhạt, suýt thì ngã quỵ. Hiên Viên Lăng vội đỡ lấy hắn, run run nói: “Anh…” Diệp Quân không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn chòng chọc vào cô gái áo bào trắng nơi chân trời kia. Phía xa xa, cô gái áo bào trắng không để ý thanh kiếm Thanh Huyên đã biến mất trước mắt mà quay đầu nhìn về một hướng, đó chính là hướng trông về một khu dân cư nọ. Trước bàn đọc sách, Từ Chân lặng lẽ mỉm cười. Cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nói: “Đợi đấy!” Dứt lời, cô ta dời mắt, liếc qua phía Diệp Quân một cái rồi quay người, biến mất. Tuế Nguyệt Thông Đạo cũng biến mất! Ở một nơi nào đó, người đàn ông áo trắng lẳng lặng đứng bên hồ, kiếm Thanh Huyên lơ lửng trước mặt ông. Nhìn thanh kiếm đã rạn nứt, người đàn ông áo trắng cau mày, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, vốn định đích thân đến so tài với đối phương một phen nhưng ngẫm kĩ lại, nhớ ra bản thể của đối phương cũng chẳng ở nơi này, bèn thôi. Bấy giờ, một người phụ nữ váy trắng bỗng đi tới, trên tay còn có hai miếng dưa. Người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước tới bên cạnh ông, liếc nhìn thanh kiếm lơ lửng trước mặt, nhưng không nói gì, chỉ đưa miếng dưa ra. Người đàn ông áo trắng mỉm cười, cầm một miếng dưa, cắn một cái rồi cười bảo: “Ngon lắm”. Người phụ nữ váy trắng cũng cười, cầm miếng dưa kia ăn. Người đàn ông áo trắng lại nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trước mặt, cong ngón tay bắn vào thân kiếm. Ong! Một tiếng kiếm kêu vang lên, kiếm lại khôi phục như ban đầu. Người đàn ông áo trắng nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Xem ra, cũng đến lúc phải đi rồi”. Người phụ nữ váy trắng đứng cạnh ông cũng quay đầu nhìn vào một nơi sâu thẳm trong hư không, ánh mắt tĩnh lặng, không nói lời nào. … Trong Kiếm Tháp. Diệp Quân nằm trong lòng Hiên Viên Lăng, sắc mặt bệch bạc như giấy, vừa rồi, tuy đã được tờ giấy thần bí kia cứu mạng nhưng hắn cũng đã bị trọng thương, hiện giờ chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dường như đã bị rút sạch, yếu ớt vô cùng. Hiên Viên Lăng ôm Diệp Quân, bối rối không biết phải làm sao. Cô ấy lo lắng hỏi: “Anh… không sao chứ?” Diệp Quân khẽ lắc đầu, không chết được, nhưng quả thực rất mệt và yếu quá.