Chương 2044 Từ Chân nhìn Diệp Quân, nói tiếp: “Ta cảm thấy cậu rất tốt, rất xuất chúng, là bởi vì mỗi khi ở cạnh nhau như thế này, ta chưa bao giờ lấy góc độ của người có thực lực mạnh như ta lúc này để xem cậu, ta dùng một góc độ bình đẳng nhìn cậu, ví dụ như, chính ta lúc 19 tuổi, khi ấy ta cũng chỉ là một đại tỷ của thôn Thạch mà thôi, bất kể tâm tính hay thực lực, ta ở tuổi đó thực sự không chắc đã tốt hơn cậu”. Diệp Quân hơi cúi đầu, im lặng. Từ Chân lại ngẩng lên, nhìn vào tinh không, khẽ nói: “Này nhóc, nếu có một ngày ta không còn ở đây, cậu phải giúp ta chăm sóc ba muội ấy nhé”. Nghe vậy, Diệp Quân chợt thấy căng thẳng trong lòng, vội kéo Từ Chân: “Chân tỷ…” Từ Chân nhoẻn cười: “Giỡn thôi mà”. Nói giỡn thôi! Nghe Từ Chân nói thế, không biết vì sao, lòng Diệp Quân chợt dâng lên một niềm bất an, hắn lờ mờ cảm thấy, Chân tỷ có lẽ tính làm chuyện gì đó không tốt. Lúc này, Từ Chân chợt nhấc bình rượu, nhẹ nhàng cụng vào bình của hắn rồi giục: “Uống nào”. Nói xong, cô ta uống một hơi cạn sạch. Diệp Quân liếc nhìn Từ Chân rồi cũng dốc bình ngửa cổ uống cạn. Hai người đều đã uống đến đỏ bừng mặt, đặc biệt là Từ Chân, gương mặt kia ửng lên như ráng chiều, xinh đẹp vô ngần. Nhìn Từ Chân, Diệp Quân chợt mỉm cười, khen một câu xuất phát từ đáy lòng: “Chân tỷ, tỷ thật là xinh đẹp”. Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Chân bèn quay đầu nhìn về phía hắn, cười mà như không cười. Diệp Quân mỉm cười, sắc mặt tự nhiên, hắn thật sự không có ý gì khác. Nhìn vào đôi mắt trong sáng của Diệp Quân, Từ Chân cũng cười cười theo. Diệp Quân bỗng nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt: “Chân tỷ, trong thời gian này, tỷ có thể chỉ dạy võ đạo cho ta không?” Hắn biết, một ngày rời khỏi hệ Ngân Hà, chắc chắn sẽ có vô số cuộc ác chiến chờ hắn. Vĩnh Sinh Đại Đế, Vũ Trụ Kiếp, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, cùng với những nguy hiểm chưa biết tên… Hiện giờ, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai, nếu không, một khi đại chiến tới, mình sẽ bị người ta đánh cho không có sức chống đỡ. Từ Chân gật đầu: “Ban ngày ta phải viết sách, buổi tối cậu có thể tới chỗ ta, có gì không biết, ta có thể dạy cho”. Nói xong, cô ta cũng từ từ nằm xuống. Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn sang Từ Chân, cảm nhận được ánh mắt Diệp Quân, Từ Chân cũng ngoảnh qua. Bốn mắt nhìn nhau. Diệp Quân nghiêng người, rướn tới hôn lên đôi môi mềm mại của Từ Chân. Từ Chân trợn to mắt, dường như không kịp định thần. Một giây, Diệp Quân đã tách ra, nhìn Từ Chân vẫn còn đang ngây dại, hắn mỉm cười: “Đây là một phương thức cảm ơn đặc thù của hệ Ngân Hà, không có ý gì khác”. Từ Chân nhìn Diệp Quân, mắt chớp chớp, không nói một lời, nhưng trong lòng vô cùng nghi hoặc, hệ Ngân Hà thực sự có phương thức cảm ơn đặc thù này sao? Nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần ngay trong gang tấc, Diệp Quân không kìm lòng được, lại khẽ hôn một cái, nói: “Cảm ơn thêm chút nữa”.