Chương 2046 Diệp Quân lăn lộn một hồi rồi cũng ngồi dậy, vào trong nhà vệ sinh, tắm nước lạnh, cảm giác thoải mái hẳn. Diệp Quân thay đồ, đi ra ngoài thì Từ Chân đã nấu mì xong. Diệp Quân đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa sáng. Nhìn Diệp Quân hăng hái ăn uống, Từ Chân thoáng nhoẻn cười: “Có ngon không?” Diệp Quân gật đầu: “Ngon lắm, đây là mì gì vậy?” Từ Chân bảo: “Mì ăn liền”. Diệp Quân gật đầu: “Cũng được đấy”. Từ Chân chỉ lẳng lặng cười. Diệp Quân nhanh chóng ăn xong phần mì của mình, hắn đặt đũa xuống, nói: “Chân tỷ, ta đi đây”. Từ Chân gật đầu: “Ừ”. Diệp Quân đứng dậy định đi ra cửa. Lúc này, Từ Chân đột nhiên gọi lại: “Khoan đã”. Diệp Quân quay đầu nhìn lại, Từ Chân cười nói: “Mai đến sớm chút, ta dẫn cậu đến chỗ này”. Diệp Quân ngạc nhiên: “Đến đâu?” Từ Chân cười bảo: “Bí mật”. Diệp Quân nói: “Ngày mai ta không thể tới được”. Từ Chân sửng sốt. Diệp Quân cười cười: “Đêm nay ta tới nhé”. Nói xong, hắn bước nhanh ra cửa. Từ Chân nhìn theo, lắc đầu cười cười, ăn hết phần mì của mình rồi phất tay một cái, bát đũa thoáng cái đã được một sức mạnh thần bí nào đó rửa sạch, bay trở về tủ bát. Từ Chân bước đến trước bàn đọc sách, chợt nghĩ đến điều gì, cô ta lại bước ra cạnh cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, ven đường, Diệp Quân đang đứng đó đợi xe. Lát sau, Diệp Quân lên xe, biến mất ở góc đường. Bấy giờ Từ Chân mời quay trở lại bàn sách, cầm bút, bắt đầu công việc ngày hôm nay. … Hôm nay có tiết học nên Diệp Quân đi tới học viện Ngân Hà. Vừa tới Kiếm Đạo Viện, Diệp Quân đã thấy nhóm Mộc Uyển Du có mặt ở đó, nhưng Hiên Viên Lăng thì không thấy đâu. Thấy Diệp Quân tới, Mộc Uyển Du mỉm cười, bước nhanh tới chỗ hắn, hưng phấn nói: “Hiện giờ tôi đã đạt tới Võ Đạo cấp ba”. Cấp ba! Diệp Quân ngạc nhiên: “Nhanh thế cơ à?” Mộc Uyển Du gật đầu: “Hiện giờ tôi cũng là Cổ võ giả rồi”. Diệp Quân khẽ nói: “Công pháp tôi cho cô là công pháp tu tiên, cố gắng lên, về sau cô chính là người tu tiên”. Tu tiên! Sắc mặt Mộc Uyển Du trở nên nghiêm nghị, hiện giờ cô ấy đã không còn là cô gái ngây ngô như trước, mấy ngày qua, cô ấy tiếp xúc với Hiên Viên Lăng và Song Song, cũng đã có hiểu biết đôi chút về con đường tu luyện. Mộc Uyển Du biết, công pháp tu luyện của mình hết sức quý giá, nhưng cô ấy vẫn không ngờ, đó lại chính là công pháp tu tiên trong truyền thuyết. Chợt nhớ đến điều gì, cô ấy cúi đầu, nhìn xuống chiếc nhẫn không gian của mình, gương mặt thoáng hiện một nụ cười rung động lòng người.