Chương 2142 Song Song và Mục Vân thức thời lui xuống. Khi chỉ còn lại hai người, Diệp Quân nhìn cô gái đang chìm vào im lặng trước mặt: “Không có gì muốn nói với tôi sao?” Nước mắt dâng đầy trong mắt Mộc Uyển Du: “Anh… có còn trở lại thật không?” Diệp Quân gật đầu: “Thật”. Mộc Uyển Du đáp lại: “Vậy tôi sẽ đợi anh”. Diệp Quân nắm tay cô, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cô: “Tôi có thể mở ra…” Nhưng cô ấy lắc đầu: “Tôi muốn tự tay mở ra, để xem anh để lại cho tôi những gì”. Diệp Quân cười: “Được”. Mộc Uyển Du nhón chân lên hôn hắn một hồi lâu, đoạn ghé vào tai hắn thì thầm: “Đợi anh trở về, tôi và Tô Tử sẽ…” Càng nói càng lí nhí, mặt càng lúc càng đỏ. Tim Diệp Quân đập thùng thùng: “Vậy…” Mộc Uyển Du gom hết dũng khí nhìn hắn đầy xoắn xuýt: “Vậy nên anh nhất định phải trở lại, hiểu không?” Diệp Quân lắc đầu cười. Hắn nhấc chân rời đi Kiếm Đạo Viện một hồi, chợt như cảm nhận được gì mà quay lại, thấy Mộc Uyển Du vẫn đang đứng ở cổng, lẳng lặng dõi theo. Cho dù đã thu hồi ánh mắt, hắn cũng biết mình sẽ không bao giờ quên được hình bóng ấy. Một nỗi luyến tiếc không dứt dâng lên, hắn ngẩng đầu nhìn trời. Hắn gọi: “Ám U”. Một cái bóng mờ xuất hiện sau lưng hắn. Diệp Quân: “Phái người âm thầm bảo vệ họ”. Đối phương gật đầu: “Vâng”. Diệp Quân gật đầu rồi tiếp tục đi về trước. Điểm đến kế tiếp của hắn là lớp học của Ngao Thiên Thiên. Lúc này đang là giờ lên lớp của cô ấy, đám học sinh vừa thấy Diệp Quân xuất hiện thì mặt ai cũng xụ xuống. Bởi mỗi lần người này đến thì cô giáo đều sẽ cho tan học. Thế nhưng lần này Ngao Thiên Thiên chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục giảng bài. Các học sinh thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Sao tự dưng khác vậy cà? Diệp Quân không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa. Ngao Thiên Thiên hôm nay mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, vừa trang nhã lại vừa rộn ràng, trên đầu là đôi sừng rồng đáng yêu khiến người khác chỉ muốn mang đi chơi đùa. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô ấy đáp lại bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm. Diệp Quân mỉm cười, tiếp tục đứng nghe. Nửa giờ sau, chuông tan học vang lên. Ngao Thiên Thiên khép quyển sách trong tay lại, nói với các học sinh: “Có duyên gặp lại”. Rồi cô đặt sách xuống, đi về phía Diệp Quân.