Từng luồng tinh quang bỗng bắn ra từ chỗ sâu trong tinh không xa xôi đó. Thoáng chốc vô số tinh quang này xuyên qua vết nứt thời không như sao băng lao xuống chỗ An Mục ở bên dưới. Xoẹt xoẹt! Sau khi vô số tinh quang này xuất hiện, thời không ở đây bỗng nứt ra như một mạng nhện, vô cùng đáng sợ. Sắc mặt Viên Cổ ở trên đài quan sát thay đổi, suýt nữa đã ra tay, lúc này Triệu Tố bỗng nói: “Viên trưởng lão”. Nghe thế Viên trưởng lão mới hoàn hồn. Không thể nhúng tay vào được. Đây là trận quyết đấu công bằng. Viên Cổ buông tay phải ra, sau đó nhìn An Mục. Diệp Quân cũng nhìn vô số tinh quang rơi xuống đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ suy tư. Phải nói là thuật thần thông lớn mạnh này có uy lực không tầm thường. Chiêu này đủ để hủy diệt một tòa thành. Lúc này vô số tinh quang như muốn nhấn chìm An Mục. Rầm rầm! Bỗng chốc hàng chục đám mây hình nấm cực lớn xuất hiện do va chạm, cao đến gần mấy trăm trượng. Lúc này mặt đất cũng sụp xuống, sóng xung kích cực mạnh từng tầng một lan tràn ra bên ngoài, mọi người trên hoang địa liên tục lui về phía sau. Khoảng mười lăm phút sau, võ đài mới dần trở lại bình thường. Lúc này vị trí An Mục đứng lúc nãy đã biến thành một cái hố sâu, cái hố này sâu đến mấy mươi trượng. Ngay lúc này sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi. Chỉ thấy một người chậm rãi bay lên từ trong cái hố sâu. Người xuất hiện chính là An Mục. Mà gã lại không hề bị thương tổn chút nào. Thấy thế mọi người đều sửng sốt. Đối đầu trực diện với chiêu thuật thần thông cấp Thần thế mà lại không hề hấn gì? Đây có còn là người nữa không? Vẻ mặt Viên Cổ trên đài quan sát dường như nhẹ nhõm hẳn, sau đó nở một nụ cười, ông ta ngồi xuống, vuốt râu cười nói: “Hay lắm!” Triệu Tố nhìn An Mục, một hồi lâu mới nói: “Nghịch thiên”. Tả Phu đứng đối diện với An Mục nhìn thấy gã không bị thương tổn gì, ánh mắt hiện lên vẻ không còn cách nào khác, y hợp hai tay lại thành chữ thập, khẽ nói: “Ngươi thắng rồi”. Nhận thua! Ngay cả thuật thần thông cấp Thần cũng không thể khiến gã bị thương, y biết y không còn bất kỳ hy vọng nào nữa.