Nói rồi bà ấy dừng lại một chốc, lại nói tiếp: “Phần thưởng họ đưa nhiều hơn lúc trước”. Diệp Quân vẫn im lặng. Phí Bán Thanh nói tiếp: “Ngoài ra, cá nhân con cũng có ba mươi vạn kim tinh, không chỉ thế họ còn nói vị trí duy nhất của thư viện Trung Thổ Thần Châu sẽ là của con, có nghĩa là con có thể đi thẳng đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu. Họ còn nói chỉ cần con đồng ý đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu thì họ sẽ đòi lại công bằng với tộc Chân Long cho con”. Giá trị! Phí Bán Thanh nói xong lại thầm thở dài. Bà ấy biết đây là thư viện Quan Huyên nhìn thấy tiềm năng của Diệp Quân, sau khi giá trị của hắn vượt xa dự đoán của họ, họ sẵn sàng đối đầu với tộc Chân Long lớn mạnh vì Diệp Quân. Thế đạo này tàn khốc vậy đấy. Ngươi có giá trị thì người khác sẽ nịnh bợ ngươi, ngươi không có giá trị thì người khác cũng chẳng thèm đếm xỉa đến ngươi. Diệp Quân bỗng nói: “Sư phụ, trả lại ba mươi vạn kim tinh này cho họ giúp con”. Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Con không muốn đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu ư?” Diệp Quân nói: “Con phải đi, ngày mai sẽ đi nhưng con sẽ không gia nhập vào thư viện Quan Huyên”. Phí Bán Thanh im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Nếu không có thư viện Quan Huyên chống lại tộc Chân Long cho con, con cứ thế đến Trung Thổ Thần Châu như thế chắc chắn sẽ bị tộc Chân Long trả thù, con…” Diệp Quân khẽ nói: “Sống chết có số, nếu con có thể vượt qua thì con sẽ cứu sống Tiểu Ca, giết tộc Chân Long, còn nếu con không vượt qua được thì con sẽ chết cùng với Tiểu Ca”. Nói đến đây hắn đứng lên rồi đi ra ngoài. Như thể nghĩ đến điều gì, hắn xoay người nhìn Phí Bán Thanh, sau đó cúi người: “Con đến Trung Thổ Thần Châu đây, người bảo trọng nhé”. Nói rồi hắn xoay người rời đi. Không cần đợi đến ngày mai. Hôm nay đi luôn. Phí Bán Thanh nói: “Tiểu Quân…” Diệp Quân xoay người nhìn Phí Bán Thanh, bà ấy gượng cười run giọng nói: “Có trở về không?” Diệp Quân im lặng một hồi mới nói: “Con không biết nữa”. Nói rồi hắn xoay người đi. Phí Bán Thanh đứng đó nhìn Diệp Quân biến mất trong màn đêm, khẽ nói: “Nhất định phải trở về! Ta đợi…” Trăng thanh. Đêm lạnh. Có người đứng đó cả một đêm. … Chỉ có hai con đường nhanh nhất dẫn đến Trung Thổ Thần Châu.