Chương 2450 Mọi người tăng tốc. Mười lăm phút sau, Nhị Nha bên cạnh Diệp Quân như cảm nhận được gì bèn nhíu mày, cô bé dừng lại. Diệp Quân vội hỏi: “Sao thế?” Nhị Nha nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà, ánh mắt lạnh băng: “Có người”. Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà nhưng lại không phát hiện ra điều gì. Nhị Nha bỗng tiến đến trước, bay ra như một viên đạn pháo. Ầm! Khu vực thời không cách đó cả ngàn trượng bỗng nổ tung, sau đó một người đàn ông bị chấn động lùi về sau. Cách Nhị Nha cả ngàn trượng có một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen bó sát người, trên hai cánh tay mang theo một đôi cánh tay bằng sắt màu vàng sậm. Người đàn ông trung niên nhìn Nhị Nha, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc: “Sức mạnh đáng sợ quá”. Nhị Nha li3m kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi muốn đánh cháu trai ta à?” Người đàn ông trung niên nheo mắt: “Diệp Quân là cháu trai của ngươi hả?” Nhị Nha gật đầu. Người đàn ông trung niên nhíu mày, ông ta nhìn Diệp Quân ở đằng xa, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại! Cháu trai! Hắn thật sự cạn lời. Phản bác? Nhị Nha gọi… hình như cũng không sai, dù sao cô bé cũng gọi ông nội hắn là anh Dương. Anh Dương đấy! Dù có gọi cha mình cũng là gọi Tiểu Huyên Tử, ngay cả cha cũng không thể nói lại chứ đừng nói là mình. Vai vế này… Cạn lời thật sự. Người đàn ông trung niên thu hồi ánh mắt, ông ta nhìn Nhị Nha: “Nghe nói ngươi là tổ tiên ác thú đứng đầu hiện nay, ta đặc biệt đến đây để xin chỉ bảo”. Nhị Nha nhìn người đàn ông trung niên: “Ngươi quá yếu”. Người đàn ông trung niên bật cười không chút kiêng dè. Ngay lúc này Nhị Nha bỗng biến mất. Rầm! Thời không xung quanh nổ tung. Đồng tử người đàn ông trung niên co lại, hai cánh tay giơ lên đỡ lấy. Bụp! Người đàn ông trung niên đó văng ra xa trước ánh mắt của mọi người, ngay khi ông ta văng ra xa, cơ thể nổ tung biến thành máu thịt bắn tung tóe bốn phía, khi linh hồn ông ta dừng lại, linh hồn cũng nổ tung tan tành. Thần hồn bị tiêu diệt. Mọi người: “…” Nhị Nha lùi về đến cạnh Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Nhị Nha lợi hại”.