Chương 2541 Vị tỷ tỷ này chỉ muốn chiếm hời, nhưng không muốn gánh trách nhiệm đây mà. Thật là quá đáng. Lúc này, tội nữ bỗng nhìn về phía ông lão tóc bạc cùng hai vị thần tướng: “Hắn là người thừa kế của Thượng Thần Thần Nhất, các vị có nguyện đi theo hắn không?” Nghe tội nữ hỏi thế, Diệp Quân bất giác ngoảnh đầu nhìn về phía ba người kia. Thực lực của ba người này đều cực kì kh ủng bố, đặc biệt là ông lão kia, thực lực của ông ta còn trên cả thần tướng, nếu ba người này chịu đi theo mình thì đó sẽ là một chuyện cực kì may mắn. Thấy Diệp Quân nhìn về phía này, ông lão chỉ im lặng không nói. Hai vị thần tướng đưa mắt nhìn nhau rồi chậm rãi quỳ một gối xuống: “Chúng ta nguyện ý đi theo các hạ”. Bọn họ ở lại nơi đây bao năm tháng chính là để chờ Thần Nhất, nhưng bây giờ, Thần Nhất đã chọn Diệp Quân làm người thừa kế, tất nhiên họ sẽ tình nguyện đi theo Diệp Quân. Diệp Quân lại nhìn ông lão, ông lão kia trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu: “Thứ cho ta nói thẳng, cậu không có bất kì cơ hội thắng nào đâu”. Diệp Quân mỉm cười: “Thượng Thần Thần Nhất cũng nguyện ý tin ta, ông lại không tin sao?” Ông lão nhìn Diệp Quân: “Cậu có biết mấy vị ngụy thần còn sống mạnh cỡ nào không?” Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”. Ông lão nhè nhẹ lắc đầu, thở dài một tiếng thật khẽ: “Quả thực cậu rất yêu nghiệt, chừng ấy tuổi đã có thể đạt tới cấp độ này, dù ở thời đại Thần Nhất cũng rất hiếm có. Nhưng mà, cậu thực sự không đấu lại bọn họ đâu”. Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói: “Nhưng sau lưng ta có người hỗ trợ”. Ông lão liếc hắn: “Có người giúp?” Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”. Ông lão lại lắc đầu: “Vô ích thôi, cậu hoàn toàn không biết thực lực của đám ngụy thần đó mạnh cỡ nào”. Diệp Quân mỉm cười: “Vậy thôi, tiền bối hãy bảo trọng”. Nói đoạn, hắn kéo tay Diệp An quay đầu bước đi. Diệp Quân sẽ không đưa ra yêu cầu thái quá với bất kì ai. “Chờ chút đã”. Song, ngay lúc này, ông lão kia đột nhiên lên tiếng gọi lại. Diệp Quân quay người lại nhìn ông ta, ông lão do dự giây lát rồi hỏi: “Cậu muốn người khác hỗ trợ mà không cho thù lao gì sao?” Nghe ông lão nói thế, những người có mặt ở nơi này đều sửng sốt. Thù lao? Diệp Quân trợn to mắt: “Ông… không phải vì tín ngưỡng…” Ông lão trầm giọng: “Có tín ngưỡng cũng cần cái ăn mà”. Diệp Quân im lặng, mình sơ ý quá rồi. Liếc nhìn hai vị thần tướng bên kia, Diệp Quân suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Tiền bối, ông muốn cái gì?” Ông ta nghiêm nghị nói: “Trước đây, khi ta đi theo Thần Nhất đại nhân, hàng năm đều nhận được 100 luồng tổ nguyên”. Một trăm! Sắc mặt Diệp Quân tức thì thay đổi.