Chương 2592 Ngẫm lại, nhân quả chuyện này đơn giản cỡ nào? Nhà họ Vương chỉ cần nhún nhường một chút, nhân quả này chẳng phải đã được giải quyết rồi sao? Nếu biết nhìn xa trông rộng hơn một chút, thì cho đối phương chút đỉnh gọi là bồi thường, tranh thủ mượn hơi, nhân quả này không chỉ được giải quyết êm đẹp mà còn có thể biến thành một thiện duyên, như vậy không tốt sao? Vì sao nhất quyết muốn giết người để chặt đứt nhân quả? Sắc mặt Vương Lan càng trở nên âm trầm, tất nhiên ông ta cũng hiểu được ý của Tả chủ giáo, có điều, muốn ông ta nhún nhường với Diệp Quân? Tay Diệp Quân này xứng sao? Nhà họ Vương ông ta là hậu duệ của thần linh, lại muốn ông ta phải nhún nhường với một phàm nhân? Ông ta không chịu được, nhà họ Vương càng không thể chấp nhận chuyện mất thể diện như thế. Vương Lan liếc nhìn Tả, Hữu chủ giáo, nói: “Hắn là học viên của học viện Thần, nhà họ Vương ta nể mặt học viện Thần, sẽ không ra tay trong khuôn viên học viện, nhưng nếu hắn bước chân ra khỏi học viện Thần, nhà họ Vương ta tất sẽ diệt ngay”. Nói đoạn, ông ta kéo Vương Vân quay đầu định rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Quân đang đứng bên dưới đột nhiên lên tiếng: “Chờ chút!” Vương Lan quay sang nhìn Diệp Quân: “Hiện giờ mới biết xin tha, chỉ e đã không…” Diệp Quân đột nhiên nhún người, phóng thẳng ra ngoài học viện, nhìn về phía Vương Lan : “Hiện giờ ta đã ra khỏi học viện”. Mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn. Thấy rõ Diệp Quân vừa làm gì, tất cả những người có mặt ở đó đều bối rối. Trời đất! Sao ngươi lại hành xử cứng nhắc như thế? Đó là nhà họ Vương đấy! Là hậu duệ của thần linh đó! Ngươi cứ đối đầu trực diện vậy sao? Sau khi qua cơn khiếp sợ, rất nhiều người đều lộ vẻ kính nể. Thật là can trường hơn người! Không phải ông nói ta ra khỏi học viện là sẽ xử ta sao? Ông đây hiện giờ bước ra luôn, giỏi thì tới xử ta coi? Thật đúng là đàn ông đích thực! Trong lòng một số học viên, ấn tượng tốt với Diệp Quân đã tăng lên rất nhiều, dẫu sao lúc này Diệp Quân cũng là học viên của học viện Thần, bọn họ thuộc cùng một phe. Nhiều nữ học viên khi nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt đã nảy sinh một thứ tình cảm khác. Thật khí phách! Tất nhiên, cũng có số ít học viên lắc đầu. Bên cạnh cô gái kiếm tu vận váy vải bố, người của Vị Lai Tông, một thiếu niên cười nhạt: “Thật ngu xuẩn, nhà họ Vương này chính là hậu duệ của thần linh đó, gia tộc rất hùng mạnh, đối đầu trực diện với họ là hành vi quá mức ngu xuẩn. Nếu ta là hắn, ta sẽ lựa chọn nhẫn nhịn cho qua thời gian này, tạm lánh sự trả thù của nhà họ Vương để mưu tính tương lai”.