Chương 2626 Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định nói gì đó, Tần Tuyết bỗng bước xuống giường, cô ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Diệp công tử, ta còn việc gấp, sau này ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ngươi”. Nói rồi cô ta xoay người đi. Diệp Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi ra khỏi sân, cô gái nhanh chóng biến mất ở cuối con đường. Diệp Quân thu lại ánh mắt, quay về giường, hắn nằm xuống, nhắm mắt lại. Đêm khuya. Diệp Quân cảm nhận được gì, hắn bỗng ngồi dậy, vừa ngồi dậy thì cửa nhà mình bị ai đó đạp mở. Có mười ba người đứng trước cửa, người dẫn đầu là Tần Tuyết đã đi trước đó, Tần Tuyết nhìn Diệp Quân: “Trên người hắn có Tổ Nguyên”. Trên người có Tổ Nguyên! Bên trong nhà đá, Diệp Quân nhìn cô gái váy trắng ở trước cửa, ánh mắt bình tĩnh, không tức giận, cũng không bất ngờ. Bên cạnh cô gái váy trắng, một người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ra khỏi trấn đi, nếu không, cô bé bên kia và bà của cô bé sẽ phải chết”. Ra khỏi trấn. Trấn nhỏ có quy tắc, không được phép đánh nhau. Bọn họ cũng không dám vi phạm quy tắc này. Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được”. Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc lâu, sau đó dẫn mọi người ra khỏi nhà đá, nhường đường phía trước. Diệp Quân đi ra khỏi nhà đá, vừa mới ra khỏi nhà đá, hắn đã quay đầu lại nhìn, cách đó không xa, Lâm Bảo Mỹ và bà nội đang đứng ở cửa nhìn hắn, trong tay cô bé cầm một cái rìu. Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Nghỉ ngơi đi”. Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, không nói gì. Diệp Quân đi ra ngoài, đám người Tần Tuyết nhìn Diệp Quân với ánh mắt cảnh giác. Cứ như vậy, Diệp Quân đi theo sau Tần Tuyết ra khỏi trấn nhỏ. Đêm đen gió lớn. Diệp Quân dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía đám người Tần Tuyết ở trước mặt. Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi bất an, sự bất an ấy càng lúc càng mãnh liệt. Người đàn ông trước mắt này thật sự quá bình tĩnh. Tại sao hắn lại có thể bình tĩnh như vậy? Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Quân, sự bất an trong lòng dần dần biến thành cơn giận: “Giết!” Ông ta không ra tay trước. Nghe người đàn ông trung niên nói vậy, mấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên lao tới chỗ Diệp Quân. Bọn họ là người bản địa, do đó, tu vi của họ không bị phong ấn. Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhặt một cành cây trên mặt đất lên, thừa lúc một người đàn ông xông tới trước mặt hắn, hắn chợt đâm cành cây trong tay ra. Một cú đâm rất bình thường!