Chương 2633 Như Mộc Nguyên đã nói, sử dụng Thần ấn ắt sẽ khiến A Nan – hoặc càng nhiều Thần hơn – chú ý đến. Khi ấy bản thân hắn sẽ rơi vào đường cùng, đã vậy còn liên lụy đến toàn thị trấn. Điều kiện tiên quyết để làm người tốt là không ảnh hưởng đến tính mạng của mình, bằng không thì là tốt nửa vời. Bà lão chợt cất tiếng gọi: “Bảo Mỹ”. Lâm Bảo Mỹ bên ngoài nghe vậy thì vội vàng chạy vào, nhào đến khóc bên giường bà. Những gì họ nói ban nãy, cô bé đều nghe thấy. Bà lão cầm tay cô, thì thầm: “Con là đứa thông minh, nội biết con tò mò về thị trấn này lẫn thân phận nội… Đúng vậy, nội đã từng rời khỏi thị trấn, lên núi tu hành, nhưng…” Nói đến đây, bà bắt đầu ho khan kịch liệt. Lâm Bảo Mỹ vội vàng đỡ bà ngồi dậy, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng bà, rưng rức gọi: “Nội ơi…” Bà lão nắm chặt tay cô bé: “Nội biết con muốn đi ra bên ngoài, muốn thành tiên lên trời xuống đất… Nhưng con đường đó không có lối về, con phải hứa với nội tuyệt đối không được rời khỏi đây. Con phải ở lại đây cả đời, cưới chồng sinh con, trải qua một đời bình lặng… Được không con?” Lâm Bảo Mỹ bỗng đi đến, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân, hai tay nắm chặt: “Ta biết… làm vậy là sai, là khiến huynh khó chịu… nhưng… ta không còn cách nào khác! Ta chỉ biết van huynh…” Cô bé òa khóc nức nở. Đúng thế. Làm như vậy là đang khiến người khác khó xử. Cô biết làm vậy là không đúng, là không nên. Nhưng cô không còn cách nào khác. Cô không muốn bà nội phải chết như vậy… Diệp Quân thì thầm với cô bé: “Nếu ta cứu bà của muội, ta có thể sẽ chết”. Lâm Bảo Mỹ ngẩn ra, lầm bầm: “Là vậy sao… Xin lỗi huynh…” Nói rồi chậm rãi đứng dậy đi về bên cạnh bà lão, nắm lấy tay bà, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi. Bà lão siết chặt tay cô bé, nở một nụ cười nhợt nhạt: “Nội đã chuẩn bị tâm lý cho hôm nay từ ngày bắt đầu tu hành, chỉ là không thể không lo cho con…” Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Nội yên tâm, con hứa sẽ không đặt chân ra ngoài”. Bà lão cười cười rồi ngẩng lên nhìn Diệp Quân: “Hứa với ta đi”. Hắn không đáp lời, chỉ rời khỏi phòng. Bên ngoài. Diệp Quân nhìn lên không trung, im lặng một hồi lâu rồi buông tiếng thở dài. Hắn không hối hận, chỉ thấy đáng tiếc. Nếu là để cứu người, hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt, cho dù có phải bỏ ra Tổ Nguyên. Nhưng nếu cứu người để rồi nhận lại một đống phiền toái, hắn hoàn toàn không có cách chống lại với sức mạnh hiện nay. Khi ấy sẽ liên lụy đến tỷ tỷ, đến Thiên Thiên, đến Mộc Nguyên và những người khác. Nếu thật sự bị đẩy đến đường cùng, hắn nên làm gì, phải làm gì? Chỉ có thể làm những gì trong khả năng mà thôi. Diệp Quân bèn đặt một chiếc nhẫn xuống nền đất bên ngoài căn nhà, bên trong không có vật dụng để tu luyện, chỉ có vài món đồ ăn, không cần dùng linh khí cũng có thể mở ra.