Chương 2758 Hắn biết bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết ba vị thần linh này, lúc này giao cho hắn một thanh kiếm Thanh Huyên, chết tiệt, hắn sẽ giết hết tất thảy. Ở một con phố khác, kiếm Thanh Huyên trong tay Tiểu Bạch khẽ run lên sau khi nghe thấy tiếng gọi của Diệp Quân. Tiểu Bạch chớp chớp mắt, vỗ kiếm Thanh Huyên, sau đó nhanh chóng vung tiểu móng vuốt của mình lên… Kiếm Thanh Huyên: “…” Cuối cùng, Diệp Quân vẫn không mượn được của Tiểu Bạch. Khi Nhị Nha và Tiểu Bạch đối diện, những tên đạo binh dường như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm. Cùng lúc đó, xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiểu Bạch. Linh Tổ! Hơn nữa, còn là một Linh Tổ sống, điều này thực sự quá hiếm. Có sự tham lam rõ mồn một trong mắt nhiều người. Tất cả các thần bảo đều chẳng là gì so với Linh Tổ này. Tuy nhiên, ánh mắt của nhiều người tinh mắt lại đổ dồn vào Nhị Nha, vừa rồi cô bé này đã đấm một người muốn mua Linh Tổ bằng vũ lực. Nhị Nha nhìn đạo binh kia, liếm kẹo và nói: “Nói chuyện không?” Đạo binh do dự một lúc, rồi nói: “Ngươi không thể giết người ở đây”. Nhị Nha cau mày, cô bé chỉ vào vũng máu trên mặt đất phía xa: “Ta đã nói với hắn là ta không bán, hắn vẫn còn bám riết theo ta, nói gì mà đến từ nhà họ Cao, nếu ta không bán thì cũng đừng hòng bước ra ngoài…..” Nhà họ Cao! Nghe những lời của Nhị Nha, khuôn mặt của đạo binh tối sầm lại. Nơi này tuy rằng có quy tắc, nhưng quy tắc cũng không phải là tuyệt đối, có đôi khi để đạt được thần vật mình yêu thích tôn sùng, bình thường cũng dùng một ít thủ đoạn, đương nhiên nếu không đủ mạnh, động vào hàng độc, chỉ có thể trách bản thân đen đủi thôi. Người nhà họ Cao này đúng là đen mà. Tuy nhiên, bây giờ cũng hơi khó đối phó. Bắt hay không? Hai tên trước mặt thoạt nhìn không dễ chọc. Nhị Nha đột nhiên ôm lấy Tiểu Bạch đi về phía xa, đi được hai bước, cô bé quay đầu nhìn về phía đạo binh: “Ngươi còn theo chúng ta nữa, ta sẽ bắt đầu cướp bóc đấy”. Đạo binh: “…” Kể từ khi bước vào nơi này, Nhị Nha và Tiểu Bạch đã rất phấn khích. Bảo vật ở khắp mọi nơi! Tuy nhiên, họ vẫn ghi nhớ lời dặn dò của An Nam Tịnh, không thể lấy đồ của người khác mà không có lý do. Tuy nhiên, hai bạn nhỏ này rõ ràng là không thể chịu đựng được nữa. Vì có quá nhiều bảo vật mà. Đạo binh liếc nhìn Nhị Nha, nhưng không dám hành động hấp tấp, vì vậy chỉ có thể nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch chậm rãi đi về phía xa.