Chương 2832 Trong Tiểu Tháp, Diệp Quân khoanh chân ngồi trên mặt đất, lúc này toàn thân vẫn đỏ như máu, tỏa ra sát khí cùng địch ý đáng sợ. Mà đám Thần Dã, Nhị Nha cũng bước tới. Nhìn thấy trên người Diệp Quân toát ra địch ý cùng sát ý, thần sắc Thần Dã cũng ngưng trọng: “Sát khí cùng địch ý thật đáng sợ, ta chưa từng thấy sát khí cùng địch ý nào đáng sợ như vậy…” Nhị Nha ở bên cạnh liếm kẹo, nói: “Ta đã từng nhìn thấy rồi!” Thần Dã nhìn Nhị Nha, sững sờ: “Ngươi đã bao giờ thấy sát khí và địch ý đáng sợ hơn thế này chưa?” Nhị Nha gật đầu. Tiểu Bạch cũng gật đầu. Thần Dã có chút tò mò: “Ngươi nhìn thấy ở đâu?” Nhị Nha nói một cách bình tĩnh: “Ở Dương ca”. Vừa nói, cô bé vừa liếc nhìn Diệp Quân, sau đó lắc đầu: “Mặc dù là Diệp Huyên hay là cháu trai, thì sát khí cũng không bằng Dương ca…” Thần Dã càng ngày càng tò mò: “Dương ca ngươi đang nói tới là ai?” Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Ông nội của hắn”. Ông nội! Nghe Nhị Nha nói vậy, Thần Dã nhanh chóng hỏi: “Ông nội hắn mạnh đến mức nào?” Phải nói rằng sau khi đi theo Diệp Quân một thời gian, ông ta càng ngày càng tò mò về thân phận của Diệp Quân. Nhị Nha liếc nhìn Thần Dã, rồi nói: “Ngang ta!” Tiểu Bạch quay đầu nhìn Nhị Nha, chớp chớp đôi mắt to. Nhị Nha trông bình tĩnh, mặt không đỏ, tim không đập mạch. Ngang hàng? Thần Dã đang định nói chuyện, thì Diệp Quân lúc này đang ngồi xếp bằng trên mặt đất chậm rãi mở mắt ra, lúc này xung quanh hắn sát khí cùng địch ý không những không hề yếu đi, mà ngược lại càng ngày càng mạnh. Thấy vậy, sắc mặt Thần Dã đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Hắn đây là?” Nhị Nha liếm kẹo, rồi nói: “Huyết mạch của hắn đã trở nên mạnh hơn, giờ hắn hơi khó kiểm soát thực lực…” Như Nhị Nha đã nói, lúc này Diệp Quân có chút đau đầu, vì hắn phát hiện ra mình rất khó kìm nén được huyết mạch phong ma trong người. Hắn không dám điều động huyết mạch phàm nhân, nếu lúc này điều động huyết mạch phàm nhân, nhất định sẽ loạn. Không chỉ như vậy, hắn còn trấn áp huyết mạch phàm nhân, lúc này không thể kích phát huyết mạch phong ma, nếu không, nhất định sẽ không chịu nổi. Lúc này, Nhị Nha đột nhiên hỏi: “Có cần giúp không?” Diệp Quân nhìn Nhị Nha: “Giúp thế nào?” Nhị Nha nói một cách bình tĩnh: “Đánh nhau”. Diệp Quân trầm giọng nói: “Đánh nhau. . . Chẳng phải sẽ làm cho huyết mạch phong ma càng thêm nồng đậm sao?” Nhị Nha cười toe toét: “Sửa lại chút, là bị đánh, không phải đánh nhau”. Diệp Quân: “…”