Chương 3350 Diệp Quân nhíu mày: “Sao ông giống thiểu năng quá vậy?” Người đàn ông trung niên nổi giận, lúc này ông lão đó bỗng giơ tay lên đè xuống. Ầm! Sức mạnh khủng khiếp lập tức trấn áp người đàn ông trung niên. Ông lão thu lại chiếc nhẫn của người đàn ông trung niên, sau đó cầm tượng gỗ đó lên, cung kính được đến cho Diệp Quân và Nhất Niệm: “Diệp công tử, cô nương”. Diệp Quân nhìn ông lão mỉm cười, sau đó nói: “Nên gọi ông thế nào?” Ông lão nói: “Khưu Sử, người bảo vệ biên giới… là người canh cửa…” Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối là một nhân tài, làm người bảo vệ biên giới quả thật hơi uổng phí, ta sẽ nói với học sĩ tối thượng chuyện này”. Ông lão lập tức cúi đầu, run giọng nói: “Cảm ơn công tử… Công tử, ta… ta có một đứa cháu gái, nó rất xinh…” Diệp Quân: “?” Cô gái xinh đẹp ư? Diệp Quân nhìn ông lão trước mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, ông lão này nghiêm túc đấy à? Ông lão cung kính, nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt không thèm che giấu. Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của đối phương, Diệp Quân biết, có lẽ hắn đã đánh giá thấp vị trí của vị học sĩ tối thượng trong nền văn minh Tu La. Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Chúng ta đi gặp học sĩ tối thượng đi”. Thấy Diệp Quân không có ý đó, ông lão cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng không dám nhiều lời nữa, vội nói: “Được!” Nói xong, ông ta làm động tác mời. Diệp Quân và Nhất Niệm tiếp tục đi theo ông lão, trên đường, Diệp Quân nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt dần lạnh như băng. Người bán hàng rõ ràng cố ý nhắm vào hắn, mà hắn không hề quen ông ta, chắc chắn có người xúi giục sau lưng ông ta. Ai xúi giục? Trong lòng Diệp Quân đã hiểu rõ. Bên kia, trên đường phố, một cô gái lạnh lùng nhìn hai người Diệp Quân từ phía xa. Cô gái đó chính là Bàn thống lĩnh, thống lĩnh của Tu La Vệ. Cô ta cảm thấy khá ngạc nhiên khi Diệp Quân xuất hiện, đương nhiên, càng nhiều hơn là mừng rỡ. Quan tài máu! Thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn, cô ta đã có ý tưởng, đương nhiên, cô ta sẽ không ngu xuẩn đến mức chủ động nhắm vào Diệp Quân. Học sĩ tối thượng đó không phải là người mà cô ta có thể chọc vào. Vì vậy, mặc dù trước đó cô ta đã có ý đồ, nhưng cũng không biết nên làm thế nào, bây giờ Diệp Quân đã tới nền văn minh Tu La. Cô ta không dám làm gì, không có nghĩa là những người khác ở trong nền văn minh Tu La cũng không dám làm gì.