Chương 3477 Chỉ với cái liếc mắt này, con thú biến sắc kịch liệt, vung cặp móng vuốt đóng Thiên Môn lại. Ai nấy đều dại ra. Nó làm gì vậy? Người bí ẩn cũng ngây người, vội la lên: “Thú Chủ! Ngài đang làm gì vậy? Xin hãy ra tay, giúp văn minh Thuật Giả chúng ta tiêu diệt ả này!” Con thú gầm lên lại: “Bình thường không nhang không khói, gặp chuyện lại bắt ta ra mặt à, ra con mẹ mi!” Xong rồi đóng kín cửa luôn. Cái sừng thú trong tay người bí ẩn vỡ vụn rồi tan biến. Lão ta rơi vào hoang mang. Những người khác cũng trợn mắt há mồm. Chuyện quái gì thế này? Người bí ẩn há mồm trong sửng sốt. Huyết Thi khổng lồ đứng bên lão thì nhíu mày, bỗng cảm thấy bất an đối với người phụ nữ kia. Không đúng. Có gì đó rất không đúng! Nó đã không đánh giá được người này từ khi bà ấy xuất hiện, dùng thần thức cũng không tiếp cận được. Ban đầu nó còn tưởng do đối phương dùng bí pháp che giấu thần thức và khí tức, nhưng bây giờ xem ra không đơn giản như vậy. Người bí ẩn cũng nhận ra có điều bất ổn, ánh mắt đanh lại. Người này không đơn giản! Xem ra đã đến lúc dùng đến át chủ bài! Lão siết thần trượng trong tay. Người phụ nữ chợt quay lại nhìn Diệp Quân. Hắn chột dạ, nhích nhích đến bên cạnh bà. Ánh mắt bà lại chuyển sang Niệm Nhất. Cô bé nheo mắt, cũng theo Diệp Quân lọ mọ đi đến. Hai người nép nép sát sát vào nhau. Tự dưng rén đến lạ. Người phụ nữ thản nhiên liếc Nhất Niệm một cái rồi lại nhìn người bí ẩn, thấy lão bóp nát thần trượng. Uỳnh! Cây trượng tách ra để vô số thần phù cổ đại bay ra. Chúng hóa thành những tia sáng bay vào giữa trán lão. Uỳnh uỳnh uỳnh! Mấy trăm tia sáng không ngừng dung nhập khiến khí tức lão ta tăng vọt, thả ra uy áp như sóng thần, khiến Huyết Thi cũng phải tránh xa. Khí tức của lão đạt đến cực hạn của một cá thể, đã tiếp cận với cảnh giới Khai Đạo. Chưa dừng lại ở đó, lão nhấc chân bước tới, gọi một tượng thần viễn cổ xuất hiện sau lưng. Vừa vào đã dùng tượng thần rồi! Tinh không vũ trụ không chịu nổi sức mạnh khi nó xuất hiện, bèn bắt đầu vỡ tan. Những người có mặt đều biến sắc.