Diệp Quân đến núi Thần Võ, cả ngọn núi Thần Võ chỉ có một ngọn tháp cao cả ngàn trượng, tháp cao như xuyên thẳng vào tầng mây, vô cùng hùng vĩ. Diệp Quân vừa định đi vào trong tháp thì lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ đằng sau hắn: “Diệp công tử”. Diệp Quân quay đầu lại nhìn, một cô gái đứng cách đó không xa. Cô gái mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, thắt lưng đeo dây buộc màu trắng, vòng eo thon gọn, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa bằng một sợi dây rất dài, trong tay cô ấy còn cầm một cuốn sách cổ. Lúc này cô ấy nhìn Diệp Quân, nở nụ cười nhàn nhạt như gió xuân. Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Diệp Quan Chỉ cô nương”. Diệp Quan Chỉ nói: “Diệp công tử, có tiện đi cùng không?” Diệp Quân gật đầu: “Được chứ”. Hai người đi sang một bên. Phong cảnh núi Thần Võ cũng rất đẹp, xung quanh đều là hoa thơm cỏ lạ, gió nhẹ khẽ thổi qua, hương hoa thoang thoảng. Diệp Quan Chỉ cười nói: “Diệp công tử, ta phải rời khỏi đây rồi”. Nghe thế Diệp Quân không nói gì. Lúc này hắn nghĩ đến những lời Tần Phong nói. Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Diệp công tử, nếu công tử đồng ý, ta có thể dẫn công tử cùng đến tổng viện thư viện Quan Huyên, ở đó công tử có thể phát triển tốt hơn”. Diệp Quân trầm giọng: “Diệp Quan Chỉ cô nương, ta và cô vốn không quen biết, tại sao cô lại muốn giúp ta?” Diệp Quan Chỉ cười nói: “Đầu tiên là công tử có năng lực, hai là ta thích quản những chuyện không công bằng”. Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ nói: “Nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ đã ra tay với cô rồi sao?” Ánh mắt Diệp Quan Chỉ hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Sao công tử lại biết?” Diệp Quân nói: “Một người bạn nói với ta”. Diệp Quan Chỉ cười nói: “Diệp công tử, công tử không đi với ta thật sao?” Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta không đi, nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ sẽ nhắm vào ta, đúng chứ?” Diệp Quan Chỉ gật đầu: “Chắc chắn là thế, trừ khi công tử giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo, một khi công tử giành được số mệnh đại đạo thì họ không dám mạo hiểm đối phó với công tử nữa”. Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo. Diệp Quân nói: “Ta hiểu rồi”. Diệp Quan Chỉ dừng bước cười nói: “Xem ra Diệp công tử đã có quyết định rồi”. Diệp Quân gật đầu. Diệp Quan Chỉ khẽ gật đầu rồi nói: “Diệp công tử, chúc mọi chuyện thuận lợi, hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau vào ngày nào đó”. Nói rồi cô ấy xoay người đi. Diệp Quân bỗng nói: “Diệp Quan Chỉ cô nương”. Diệp Quan Chỉ quay đầu lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Trước đây khi chưa từng gặp cô nương, ta không tin Quan Huyên Pháp của thư viện Quan Huyên nhưng bây giờ ta hơi tin rồi. Thư viện có người xấu nhưng cũng có người tốt, ta mong rằng thư viện có thêm vài người giống như cô nương”. Diệp Quan Chỉ mỉm cười: “Cảm ơn sự tán thưởng của công tử”.