Diệp Quân không chỉ cho mấy người Sậu Nguyên quả Đạo Linh, mà còn cho phép họ vào trong Tiên Đạo Thụ để tu luyện, vì tu luyện trong đó hiệu quả sẽ tốt hơn. Dĩ nhiên mấy người Sậu Nguyên cực kỳ biết ơn với điều này. Trước đó, họ buộc phải đi theo Diệp Quân, cảm thấy cả đời họ bị người khác kiểm soát, tương lai của họ là vô vọng, nhưng lúc này họ nhận ra rằng đây quả thật là một cơ hội tuyệt vời với mình. Cơ hội thay đổi số mệnh. Hơn nữa với tính cách dễ nói chuyện của Diệp Quân, sau này thậm chí họ còn có cơ hội xây dựng lại nền văn minh Thuật Giả. Đợi sau khi mấy người Sậu Nguyên vào Tiên Đạo Thụ tu luyện, Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên chậm rãi đi về phía đằng xa. Tiên Đạo Thụ che cả bầu trời, một cành cây trải dài cả trăm dặm, đất trời ngập tràn hương trái cây kỳ dị, khiến người cảm thấy sảng khoái vui vẻ. Diệp Quân bỗng nói: “Muội sẽ có thai chứ?” Nghe Diệp Quân nói thế, mặt Ngao Thiên Thiên đỏ bừng như than bị đốt, cực kỳ xinh đẹp. Nhìn người phụ nữ đẹp như tiên bên cạnh, Diệp Quân không khỏi kích động, khoảng thời gian này ngày nào hắn cũng tu luyện song hưu với Ngao Thiên Thiên. Không đúng, lúc đầu là song hưu là để tu luyện, sau đó dĩ nhiên không còn thuần khiết nữa. Ấm áp mềm mại. Người ngoài không hiểu được cảm giác trong đó. Thật ra, do thể chất của Long tộc nên nhu cầu ở vài khía cạnh nào đó cao hơn con người rất nhiều. Lúc đầu Ngao Thiên Thiên vẫn còn ngại ngùng nhưng sau nhiều lần, cô ấy cũng dần thoải mái hơn, dù sao cô ấy và Diệp Quân cũng là vợ chồng, vợ chồng đều hiểu rõ lẫn nhau, đó là chuyện đương nhiên. Nhưng đến lúc động tình, có đôi khi cũng không phân trước sau. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên không chịu được, lập tức trợn mắt nhìn hắn. Diệp Quân bật cười, sau đó lại thấp giọng hỏi: “Sẽ mang thai chứ?” Ngao Thiên Thiên hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta không biết”. Diệp Quân nhíu mày: “Chắc là sẽ nhỉ? Dù sao cũng…” Mặc dù Ngao Thiên Thiên đã mở cởi hơn nhưng nghe hắn nói thẳng thắn như thế thì không khỏi run rẩy, đầu nóng lên bèn giơ tay đấm hắn một cái. Bụp. Diệp Quân không chút đề phòng bị đánh văng ra xa. Diệp Quân: “…” Nửa canh giờ sau. Diệp Quân một mình đi đến bên bờ biển, sở dĩ đi một mình dĩ nhiên là vì những lời lúc nãy của hắn. Diệp Quân đi đến một hòn đá, hắn nhắm mắt lại, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn. Một lúc sau, hắn cầm kiếm vung lên. Chỉ một thoáng chốc, vùng biển đó bốc hơi trở thành nơi khô cằn. Nhất Giới Tuế Nguyệt! Diệp Quân cúi đầu nhìn ý kiếm trong tay, lặng thinh không nói. Trước đó lúc hắn đánh nhau với vài cường giả Độc Khai Nhất Đạo, hắn từng thi triển Nhất Giới Tuế Nguyệt nhưng hiệu quả không tốt lắm. Vì tuổi thọ của đối phương quá cao.