Dứt lời, cô ta đứng lên: “Ta muốn làm cho Đại Chu trở nên huy hoàng lần nữa, vượt qua thời đại của Thủy tổ năm đó”. Ba người Đạo Quân nhìn nhau, sau đó cúi người đồng thanh nói: “Bọn ta sẵn lòng đi theo điện hạ”. Chu Phạn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài điện, một lúc sau, cô ta nhắm mắt lại. Cô ta thích Diệp Quân là thật nhưng cô ta tuyệt đối không để cho bản thân trở thành vật trang trí. Cô ta muốn làm nên sự nghiệp của mình. Cô ta muốn trở thành vị nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử Đại Chu. Thập Điện Ác Đạo. Từ sau khi đám người Thập điện chủ bị giết, Thập Điện Ác Đạo đã trở nên vắng lặng, cực kỳ lạnh lẽo. Một bà lão đứng trong đại điện. Chính là Ác Bà đó. Lúc biết tin Thập điện chủ và Việt Tôn đã chết, Ác Bà cực kỳ kinh ngạc, sau đó cảm thấy sợ hãi. Đánh thua thật rồi. Mà điều khiến bà ta cảm thấy khó hiểu là rốt cuộc đám người Thập điện chủ chết thế nào? Trong tình huống bình thường, cho dù đám người Thập điện chủ không thắng, nhưng cũng rất dễ dàng rút lui, dù sao với thực lực của họ, muốn chạy thì có mấy cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng không làm gì được họ. Nhưng lần này cường giả Thập Điện Ác Đạo đến Đại Chu đều chết hết. Quá vô lý! Ác Bà không chạy đi ngay mà đến Thập Điện Ác Đạo, vì nơi này có rất nhiều thần vật và Tổ Mạch mà thần điện Ác Đạo cướp được. Đám người Thập điện chủ đã chết, vậy thì giờ những thứ này đều là của bà ta. Vốn dĩ bà ta không muốn đến, dù sao bây giờ nơi này cũng đã là nơi nguy hiểm nhưng vẫn không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn. Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ, cuối cùng Ác Bà nhìn Thập Điện Ác Đạo một lần cuối, sau đó xoay người đi ra ngoài. Lúc bước ra khỏi đại điện, bà ta cũng không kiềm chế được mà nhếch môi cười. Vì bà ta lấy được hơn một ngàn Tổ Mạch, các thần vật khác cũng rất nhiều, nếu bán đi, tổng giá trị ít nhất là ba ngàn Tổ Mạch. Phát tài thật rồi. Thế nhưng chẳng mấy chốc nụ cười của bà ta cứng đờ. Chỉ thấy một thiếu niên đi tới từ phía đối diện, thiếu niên mặc bộ đồ đen rộng, tóc dài búi cao, mày sắc như kiếm, phong thái tuyệt thế, tay trái còn cầm một thanh đao không vỏ, thanh đao rộng hai ngón tay, dài khoảng ba tấc năm, toàn thân màu đen sẫm, lưỡi đao lóe lên ánh sáng bí ẩn. Nhìn thấy người đến, Ác Bà nhíu mày: “Ngươi là ai?” Thiếu niên đi thẳng đến trước mặt Ác Bà, Ác Bà híp mắt, trong lòng dấy lên phòng vệ: “Ngươi là ai?” Thiếu niên nhìn Ác Bà, trong mắt không có chút gợn sóng: “Người của Thập Điện đã chết, tại sao chỉ có mình bà còn sống?” Ác Bà biến sắc, run giọng nói: “Ngươi… ngươi là…”, thiếu niên lắc đầu: “Người lâm trận bỏ chạy phải chết”.