Thất điện chủ tỏ ve xem thường: “Để ta đi thử”. “Khoan!” Bát điện chủ gọi đối phương lại, thấp giọng nói: “Bà ta thật sự không hề đơn giản…” Thất điện chủ ngắt ngang: “Ngươi đã giao thủ với người này bao giờ chưa?” Bát điện chủ lắc đầu: “Chưa”. Thất điện chủ lạnh lùng liếc xéo: “Chưa mà đã sợ như vậy, uổng công ngươi từng đến Đăng Thiên Vực rèn luyện. Chẳng lẽ không có ác hồn của thú vực A Tì hỗ trợ là ngươi mất hết dũng khí chiến đấu luôn à?” Sắc mặt Bát điện chủ sa sầm, vốn định tiếp tục khuyên nhủ nhưng rồi nghĩ lại, nếu khuyên để rồi bị mỉa mai tiếp thì khuyên làm gì? Thế là ông ta chắp tay: “Vậy thì đành giao cho Thất điện chủ”. Đối phương liếc xéo một cái đều giễu cợt rồi lại dẫn đoàn người sau lưng tiến tới. Bát điện chủ lựa chọn ở nguyên vị trí. Để quan sát. Ông ta cũng muốn nhìn xem nữ kiếm tiên váy trắng kia có thật sự mạnh như thần như đồn đại hay không. Ở Đại Chu. Diệp Quân vừa đến gần biên giới thì thả nhóm Thiên Xích ra. Sắc mặt Hoành Sơn Ảnh nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên đi vào Tiểu Tháp đã khiến cô ta bối rối vô cùng. Mười năm bên trong chỉ bằng một ngày ở bên ngoài? Trên đời còn có thần vật bực này sao? Hoành Sơn Ảnh chỉ cảm thấy mình trước giờ đúng là kiến thức nông cạn. Tộc Hoành Sơn tuy sa sút nhưng vẫn còn nhiều bảo vật Đại Đạo, ngặt nỗi so với cái tháp thì đúng là kém xa. Chẳng trách sao tiền bối lão đạo sĩ muốn kết thiện duyên với người này. Cô ta nghĩ với vẻ mặt phức tạp. “Chúng đến”. Có người nói. Diệp Quân nhìn lên, thấy một nhóm cường giả xuất hiện ở chân trời. Dẫn đầu là Thất điện chủ. Ông ta vừa xuất hiện đã khiến đất trời trở nên hư ảo. Thứ sức mạnh vô hình tràn ngập đáy lòng những người khác khiến họ đông cứng như bị nhấn nước. Thiên Xích nói: “Ác Đạo Minh này đúng là không đơn giản”. Binh Chủ và những người khác gật gù. Càng giao chiến, họ càng phát hiện Ác Đạo Minh thâm sâu khó lường. Mới là Thất điện chủ thôi mà đã mạnh đến kinh khủng như vậy, thì Nhị điện chủ Nhất điện chủ… Không dám nghĩ đến. Diệp Quân bình tĩnh nhìn Thất điện chủ đi đến. Ông ta cũng đang quan sát hắn: “Nghe nói ngươi được một nữ kiếm tiên chống lưng?” Hắn gật đầu: “Là cô cô của ta”.