Vu Mã Tiêu trừng mắt: “Để chịu chết à?” Ông lão: “…” Vu Mã Tiêu: “Điều động ra ngoài, thả khí thế ra, làm cho rầm rộ lên”. Ông lão: “Sau đó thì sao?” Vu Mã Tiêu: “Che giấu khí tức, đi đâu đó một tháng sau rồi về”. Ông lão sửng sốt. Vu Mã Tiêu điềm tĩnh nói: “Tuy không thể thật sự trả thù nhưng vẫn phải làm cho có…” Ánh mắt ông ta lạnh đi: “Lũ chó má kia đều đang chờ tộc Vu Mã chúng ta làm chim đầu đàn, hoàn thành mộng lớn cho chúng. Một lũ đần độn!” Ông lão: “…” Sau đó, có bốn khí tức hùng mạnh phóng lên từ tộc Vu Mã, nhắm thẳng Đăng Thiên Vực. Họ đi tới đây, tinh vực sôi trào đến đấy khiến vô số cường giả kinh hãi. Tin tức Vu Mã giới điều động bốn cường giả cao cấp đi trả thù Diệp Quân chẳng mấy chốc mà lan khắp Đăng Thiên Vực. Ở Đăng Thiên Vực. Diệp Quân đã đi đến Trọng Thiên thứ hai. Hắn đang rất cần chiến đấu để tôi luyện kiếm ý, kiếm kỹ và thần tính. Còn một chút xíu nữa là đạt được mười phần thần tính, khi ấy sức mạnh sẽ nâng cao lên một bậc. Cảnh giới thì cứ từ từ mà đi, không cần vội. Vừa đi vào, thời không trước mặt hắn đã chấn động rồi nứt đôi, để một người đàn ông trung niên mặc áo vải bước ra. Ông ta để tóc dài xõa vai, mặt mày tuấn tú, trong tay chấp kiếm. Kiếm tu ư? Diệp Quân ngạc nhiên. Người đàn ông nhìn hắn, không nói tiếng nào rồi biến mất. Thời không quanh hắn lập tức vỡ ra khi ngàn vạn thanh kiếm rơi xuống như mưa. Diệp Quân hoảng hốt, vội vàng gọi kiếm vực. Uỳnh! Tốc độ của mọi thanh kiếm đồng thời bùng nổ khi hàng loạt ý kiếm phóng ra từ cơ thể hắn. Rầm! Đất trời hóa thành kiếm hải trong phút chốc. Có tiếng kiếm minh vang lên, sau đó là kiếm quang phá vỡ kiếm hải. Ầm! Kiếm quang nổ tung. Diệp Quân bị đánh bay đi nghìn trượng, khi vừa dừng lại thì thấy một thanh kiếm giáng xuống đầu. U u u! Ý kiếm trong cơ thể hắn bay lên chặn nó lại. Người đàn ông đối diện hắn nâng tay trái lên rồi làm động tác chém ngang. Xoẹt!