Đôi mắt ông ta khép lại: “Nhưng Đại Đạo mạnh quá, thiếu niên có tu luyện đến đâu cũng không thể đột phá giới hạn để lay chuyển nó. Nhưng hắn không từ bỏ mà ở lại nơi Đại Đạo này, ngày nào còn chưa chiến thắng thì sẽ không rời đi…” Diệp Quân âm thầm thở dài trong lòng. Người đàn ông lại nói: “Ta sống không được bao lâu nữa”. Diệp Quân ngạc nhiên nhìn sang. Chỉ thấy ông ta vươn tay, để lộ những vết nứt đen kỳ lạ với một thứ sức mạnh không rõ đang chuyển động bên trong: “Nhiều năm qua ta vẫn luôn giao thủ với Đại Đạo nên bị nó trừng phạt, thọ mệnh đang không ngừng trôi qua…” Rồi ông ta nhìn Diệp Quân: “Lúc mới gặp mặt, nếu ta không nương tay thì ngươi đã không đi được bằng chính thực lực của mình rồi”. Diệp Quân gật đầu: “Ta biết. Tiền bối làm vậy là vì kiếm kỹ của ta?” Người đàn ông: “Phải”. Rồi ông ta thu bộ hài cốt vào một chiếc nhẫn không gian, đi đến đưa nó cho Diệp Quân. Hắn không nhận. Người đàn ông nói: “Ta chưa từng nghĩ đến việc hồi sinh tỷ ấy, chỉ muốn đi tìm xem tỷ ấy hiện đã chuyển thế hay bị Đại Đạo xóa bỏ rồi. Nếu là cái trước, thì muốn nhìn xem tỷ ấy có sống tốt hay không; nếu là cái sau… Hy vọng ngươi có thể giúp ta cầu xin người đứng sau mình, liệu có thể nghịch chuyển pháp tắc Đại Đạo, cho tỷ ấy một cơ hội sống lại…” Sau một hồi im lặng, Diệp Quân mới nói: “Ta không dám hứa hẹn gì, nhưng nếu ta gặp cô cô thì sẽ xin thử xem”. Người đàn ông gật đầu: “Cảm ơn”. Diệp Quân đưa hai tay nhận chiếc nhẫn, hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào?” Người đàn ông: “A tỷ từng gọi ta là Tiểu Ung, thế nhân gọi là Ung Đế”. Diệp Quân tò mò hỏi: “Ban nãy lúc đi vào ta nghe có tiếng thét vọng tới…” Ung Đế: “Là người trong thôn năm đó”. Diệp Quân gật gù, còn muốn nói nữa thì ông ta lại đưa một chiếc nhẫn khác sang: “Dạo gần đây có khá nhiều người bên ngoài tiến vào, đều bị ta giết. Đây là nhẫn của họ, còn thêm một ít của cải của ta, cho ngươi hết”. Diệp Quân chần chừ một hồi rồi nói: “Đa tạ”. Hắn thu nhẫn vào rồi lại hỏi: “Tiền bối định đi ngay sao?” Người đàn ông lắc đầu: “Ta nán lại thêm một chút”. Diệp Quân: “Được rồi”. Rồi xoay người rời đi. Lại nghe người đàn ông dặn dò phía sau: “Đừng lên trên nữa”. Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?” Người đàn ông: “Người nơi đó tâm thuật bất chính, nếu y biết về thần vật ngươi có thì sẽ nổi lòng th@m muốn chiếm lấy, khi ấy càng thêm phiền toái”. Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”. Rồi xoay người rời đi. Lại nghe người đàn ông nói: “Để tên mạnh nhất lại cho ta”.