Một chốc sau, một con dê nướng xuất hiện. Diệp Quân xé đùi dê đưa sang, Nhất Niệm lập tức lao vào chiến đấu. Hắn xé một bên đùi khác đưa cho Tịnh An. cô ta thoáng tần ngần rồi nhận lấy cắn một miếng, sau đó hai mắt mở to: “Ngon quá!” Diệp Quân bật cười, thầm nhủ cô ta này cũng là dân phàm ăn. Lần đầu tiên ăn món này như mở ra một thế giới mới với Tịnh An. Thì ra dê lại ngon đến vậy! Sau này phải nhớ giữ nó lại khi hủy diệt vũ trụ. Dê: “…” Chẳng mấy chốc, ba người đã ăn hết cả con dê, nói đúng hơn là hai người, vì Nhất Niệm và Tịnh An thật sự ăn quá nhanh. Cả con dê đều bị hai người ăn hết! Hơn nữa hai người còn thấy chưa đã thèm. Vì thấy dưới ánh mắt chờ mong của hai người, Diệp Quân lại lấy một con dê ra bắt đầu nướng. Lúc Diệp Quân đang nướng dê, Tịnh An lấy một xâu kẹo hồ lô ra li3m, cô ta không ngừng quan sát Diệp Quân. Nhất Niệm đột nhiên véo Tịnh An một cái, tỏ vẻ bất mãn: “Đừng nhìn linh tinh”. Tịnh An kéo Nhất Niệm sang một bên, cô ta nghiêm túc hỏi: “Nhất Niệm, có phải cô thích nhân loại này không?” Nhất Niệm nhất thời đỏ mặt: “Cô hỏi cái này làm gì?” Thấy thế, Tịnh An lấy tay che trán, trợn trắng mắt: “Xong rồi”. Nhất Niệm li3m kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh nói: “Ý cô là họ sẽ không đồng ý đúng không?” Tịnh An nghiêm túc nói: “Chắc chắn là không đồng ý rồi! Điều thứ hai trong mười luật cấm của nền văn minh Thiên Hành chúng ta là gì?” Nhất Niệm đáp: “Không được thành hôn với chủng tộc khác không phải nền văn minh Thiên Hành”. Tịnh An trầm giọng nói: “Cô đã biết thế mà còn thích hắn!” Nhất Niệm li3m kẹo hồ lô: “Ta không sợ”. Tịnh An nhìn chằm chằm Nhất Niệm: “Hai người thắng được quân chấp pháp Thiên Hành không!” Nhất Niệm bình tĩnh nói: “Để cô cô đánh”. Tiểu Tháp: “…” Tịnh An tức đến mức hơi đau ngực, cô ta cắn một viên kẹo hồ lô, sau đó giận dữ nói: “Cô không thể dẫn người phụ nữ kia đến nền văn minh vũ trụ của chúng ta được, quá nguy hiểm”. Nhất Niệm đột nhiên quay đầu nhìn Tịnh An: “Nếu bọn họ bắt nạt ta, cô sẽ giúp ta hay bọn họ?” Tịnh An im lặng. Nhất Niệm cười khẽ duỗi tay ra: “Còn suy nghĩ nữa chứ, trả kẹo hồ lô và dê lại cho ta”. Tịnh An vội vàng di chuyển sang bên cạnh, nói với vẻ đề phòng: “Ta không trả!” Nhất Niệm bĩu môi: “Còn giãy nữa chứ, hừ!” Tịnh An li3m kẹo hồ lô, sau đó nghiêm túc nói: “Ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi, đương nhiên ta cũng lo lắng cho nền văn minh của chúng ta, biết bao năm qua, nền văn minh của chúng ta tung hoành khắp vũ trụ không có đối thủ, chưa từng thua lần nào, mà điều này cũng khiến nền văn minh của chúng ta cực kỳ kiêu ngạo, coi thường nền văn minh và cao thủ khác, thực lực của cô gái váy trắng kia rất mạnh, ngoài nền văn minh của chúng ta, ta chưa từng gặp ai lợi hại như thế, không chỉ bà ta mà người đàn ông đứng cạnh bà ta và người đàn ông áo xanh kia cũng rất lợi hại…”