Tiểu Tháp hỏi: “Nhất Niệm?” Diệp Quân gật đầu: “Ừm”. Tiểu Tháp im lặng. Đương nhiên là nó có thể hiểu, điều này giống như chàng trai nghèo đến gặp cha vợ mẹ vợ trong thế tục, đúng thế, ngươi không thể vì bây giờ ngươi còn nghèo mà không đi gặp phụ huynh nhà gái được đúng không? Đây không phải vấn đề có thực lực hay không, mà nó là vấn đề về thái độ. Nếu Diệp Quân không cùng Nhất Niệm đến nền văn minh Thiên Hành thì đến lúc đó người phải gánh chịu hết mọi áp lực chính là Nhất Niệm. Tiểu Tháp nói: “Thật ra cũng tốt, tuy lần này đến nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ gặp khó khăn, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì thật ra cũng không có gì”. Diệp Quân hơi tò mò: “Góc độ nào?” Tiểu Tháp nói: “Đương nhiên chuyện hôn nhân do cha mẹ quyết định, ngươi và Nhất Niệm đến nền văn minh Thiên Hành, chuyện nhỏ có thể tự quyết được thì tự quyết, chuyện gì không làm được thì để cha mẹ nói. Nghĩ như vậy có phải áp lực đã biến mất ngay rồi không?” Diệp Quân: “…” Tiểu Tháp cười: “Thật ra cha ngươi nói rất đúng, đời người quan trọng nhất là sống vui vẻ, có thể phấn đấu, có thể nỗ lực, nhưng đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, ngươi giống như ta, ta không có áp lực”. Diệp Quân lắc đầu cười: “Tháp gia, ngươi lạc quan thật đấy”. Tiểu Tháp nói: “Là do ta đã hiểu ra thôi. Hầy, ngươi không biết ban đầu khi ta đi theo ông nội ngươi, ngày ngày bị ông nội ngươi đưa đi tự nổ… Cuộc sống trước đây quá gian khổ, bây giờ ta muốn được hưởng thụ, được ra vẻ nhiều hơn nữa!” Diệp Quân: “…” Hắn không tán phét với Tháp gia nữa mà đến Lục Trọng Thiên. Bên hồ có một người đàn ông trung niên đang câu cá, bất động như một pho tượng. Người đàn ông trung niên đắp trên người một chiếc chăn mỏng, bên cạnh đặt một quả dưa hấu. Ông ta nhắm hờ hai mắt như đang ngủ. Diệp Quân nhìn hồ nước, nước hồ rất trong, không có một con cá. Diệp Quân chậm rãi đi về phía người đàn ông trung niên, khi cách ông ta vài trượng, hắn khom người hành lễ: “Tiền bối”. Người đàn ông trung niên không nói gì, như không nghe thấy. Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi bảo: “Làm phiền rồi”. Nói xong hắn quay người rời đi. Ông muốn ra vẻ, nhưng ta không có hứng chơi cùng ông. “Chờ đã, chờ đã!” Ngay khi Diệp Quân định đi thì người đàn ông trung niên chợt ngồi bật dậy, vội nói: “Diệp công tử, chờ đã, chờ đã!” Diệp Quân quay người lại nhìn ông ta: “Có việc gì à?” Người đàn ông trung niên bước nhanh đến trước mặt Diệp Quân, cười gượng bảo: “Diệp công tử, vừa nãy không phải ta cố ý phớt lờ Diệp công tử đâu, là do ta đang suy nghĩ một chuyện khác, nhất thời thất thần, không nghe thấy Diệp công tử gọi, cậu đừng để bụng nhé!”