Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế, đệ có thể giữ lại phòng thân, có thanh kiếm này, ít nhất đệ có thể vượt cấp chiến đấu”. Người đàn ông nhìn người phụ nữ: “Tại sao lại tặng đệ?” Người phụ nữ bỗng đánh đầu người đàn ông, cười nói: “Đồ ngốc, vì đệ là đệ đệ của ta”. Tay người đàn ông khẽ run, im lặng cúi thấp đầu… Người phụ nữ nói: “Đi thôi, nên về làm việc rồi”. Nói xong, cô ta xoay người rời đi. Người đàn ông đi theo, đi được một lúc, người phụ nữ bỗng cười nói: “Tiểu Ung, tại sao ta lại có cảm giác hình như chúng ta quen nhau nhỉ?” Người phụ nữ khẽ nói: “Có lẽ đời trước có quen”. Người phụ nữ nói: “Vậy đời trước chắc chắn đệ đối xử rất tốt với ta, đúng không?” Người đàn ông lắc đầu: “Không tốt”. Người phụ nữ sửng sốt, sau đó cười nói: “Không sao, cả đời này có thể tốt với ta một chút”. Vừa bước ra khỏi địa ngục A Tì, Diệp Quân quay sang hỏi Thiên Kình: “Đi đâu đây tiền bối?” Hắn đang khấp khởi chờ mong vô cùng. Món bảo vật Cựu Đạo kia từng đứng đầu cả một vũ trụ, có nó trong tay thì sẽ như thế nào? Sẽ phát tài chứ còn gì! Diệp Quân cười khà khà. Thiên Kình nhìn quanh một hồi, nói: “Diệp thiếu đợi một lát”. Ông ta nhắm mắt lại, thời không xung quanh bắt đầu chấn động. Bị nhốt quá lâu rồi, ông ta cũng sinh ra lạ lẫm với vũ trụ này, cần phải thăm dò trước. Một hồi sau, Thiên Kình mở mắt ra: “Mời theo ta”. Ông ta nhấc chân, đi một bước vượt qua mấy triệu tinh vực. Diệp Quân theo sau. … Đăng Thiên Vực. Sau khi được Pháp Tắc Đại Đạo chữa trị, nó đã khôi phục lại như lúc đầu. Các cường giả nơi này đã bị Diệp Quân đưa đi, Cửu Trọng Thiên không còn ai trấn thủ, cảnh giới Khai Đạo cũng có thể đi vào. Một số người dưới cảnh giới Khai Đạo cũng ôm tâm lý ăn may đến đây xem có mót được lợi lộc gì không, vì vậy nên đông đúc vô cùng. Đại Đạo hiện hữu cũng không ra tay ngăn cản, vì vậy ngày càng có nhiều người đặt chân đến Đăng Thiên Vực. Trong đó có không ít người tìm được cơ duyên. Mỗi một tầng Trọng Thiên đều là một thế giới kỷ nguyên, cho dù không có bảo vật tuyệt thế thì vẫn có di tích cổ. Trước kia cũng bị các cường giả cao cấp xem thường, lại thành ra được lợi cho những người đến sau, càng hấp dẫn nhiều người đến Đăng Thiên Vực. Một hôm nọ, có một Người đàn ông ăn mặt như thư sinh, tóc dài ngang vai, khoác áo choàng lụa rộng thùng thình đi đến. Ông ta ngẩng đầu nhìn Cửu Trọng Thiên, vừa khéo nghe người bên cạnh nói: “Vị Diệp thiếu kia đúng là kinh khủng”.