Lúc này ngọn lửa Thiên Hành kia lao thẳng vào sâu trong Ác vũ trụ. Sau một thoáng im lặng. Toàn bộ Ác vũ trụ tựa như một ngọn nến đang cháy, bắt đầu chảy ra từ bên trong, trong nháy mắt toàn bộ Ác vũ trụ đã như một dòng dung nham, vô số ngọn lửa phóng lên cao, chói mắt tựa như pháo hoa… Nhất Niệm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cô ta cười khẽ kéo tay hắn: “Tướng công, vui không?” Diệp Quân: “…” Tiểu Tháp: “…” Vui không? Diệp Quân kéo tay Nhất Niệm, tâm trạng hơi phức tạp, đương nhiên nhiều hơn vẫn là cảm động, hắn khẽ mỉm cười: “Vui, rất vui”. Nhất Niệm cười ngọt ngào. “Vui cái con khỉ!” Tịnh An ở bên cạnh tức giận đến mức lồ ng ngực phập phồng, khuôn mặt cũng đỏ bừng như lửa: “Nhất Niệm, cô dám thả lửa Thiên Hành cao cấp khi không có sự cho phép của quan chấp hành đứng đầu, cô muốn bị thiêu chết sao! A, ta tức đến mức đau cả ngực rồi đây…” Nói xong, cô ta liên tục xoa ngực. Nghe thấy lời của Tịnh An, Diệp Quân vội nhìn về phía cô ta với vẻ lo lắng: “Sử dụng lửa này sẽ bị thiêu ư?” Tịnh An trừng Nhất Niệm với vẻ hung dữ: “Không có sự cho phép của quan chấp hành đứng đầu đã sử dụng lửa Thiên Hành cao cấp là vi phạm thần pháp, hơn nữa Ác Đạo Minh kia còn ký hiệp ước hoà bình với nền văn minh Thiên Hành chúng ta, Nhất Niệm, ta biết cô muốn phá hiệp ước hoà bình giữ nền văn minh Thiên Hành và Ác Đạo Minh, nhưng chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề…” Oanh! Tịnh An còn chưa nói hết câu thì ngoài điện phía xa chợt xuất hiện một khí thế mạnh mẽ. Diệp Quân quay đầu nhìn lại thì thấy sâu trong vũ trụ bên ngoài có một ánh sáng trắng chiếu rọi, trong ánh sáng trắng kia có một người phụ nữ chậm rãi bước ra. Người phụ nữ mặc thần giáp trắng như tuyết, tay cầm một thanh trường thương màu vàng, vào khoảnh khắc bà ta bước ta, một uy áp vô cùng đáng sợ nhất thời bao phủ lấy toàn bộ vũ trụ, cực kỳ kinh khủng. Nét mặt Diệp Quân cũng hơi nặng nề, khí thế này không thua kém cao thủ cảnh giới Diệt Đạo chút nào! Thấy người phụ nữ, Tịnh An nhất thời sa sầm mặt: “Nhân viên chấp pháp Thiên Hành”. Người chấp pháp Thiên Hành chậm rãi đi vào điện, bà ta nhìn thẳng về phía Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, bà ta cau mày: “Ngươi là ai”. Đương nhiên Diệp Quân nghe hiểu lời nói của đối phương, vì lúc trước hắn từng học ngôn ngữ của nền văn minh Thiên Hành cùng với Nhất Niệm. Diệp Quân vừa định đáp lời thì Tịnh An ở bên cạnh chợt nói: “Hắn ta là tuỳ tùng của Nhất Niệm”. Tuỳ tùng! Diệp Quân nhìn thoáng qua Tịnh An, không nói gì. Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó lạnh lùng nhìn Nhất Niệm: “Quan chấp hành Nhất Niệm, vì sao lại tự tiện sử dụng lửa thần Thiên Hành?” Nhất Niệm bình tĩnh đáp: “Vô tình thả sai”.