Diệp Quân chớp mắt: “Loại quả sinh con kia sao?” Nhất Niệm gật đầu: “Phải”. Diệp Quân im lặng. Ta chăm cho ngươi lớn lên, ngươi ra cho ta một quả có thể sinh con… Chẳng phải là quá vớ vẩn à? Nhất Niệm lại nói: “Thật ra thì quả có hai loại, một loại là trong quả có đứa bé, còn một loại thì có thể ăn được”. Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Có thể ăn được?” Nhất Niệm gật đầu: “Đúng thế, cũng giống như trứng gà vậy, có trứng gà sẽ nở ra gà con, có trứng gà thì dùng để ăn”. Nghe thấy lời của Nhất Niệm, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó nói: “Nếu ăn quả đó vào, sau khi ăn sẽ thế nào?” Nhất Niệm nghiêm túc nói: “Quả đấy ngọt như kẹo hồ lô vậy”. Diệp Quân đen mặt: “Ý ta là sau khi ăn có thể nâng cao thực lực không?” Nhất Niệm cười hì hì: “Có thể, hơn nữa thực lực còn sẽ tăng mạnh, đại khái có thể tăng tu vi của một kỷ nguyên”. Diệp Quân hỏi: “Một trăm triệu năm à?” Nhất Niệm gật đầu. Sắc mặt Diệp Quân thay đổi. Tu vi một trăm triệu năm! Hắn ăn một quả chẳng phải sẽ có thể đè cha và ông nội xuống đánh một trận sao? Nhất Niệm lại nói: “Nhưng rất khó ra được một quả Thiên Hành có thể ăn, trước kia ta và Tịnh An từng cùng nhau ăn một quả, là sư phụ cho chúng ta, mà đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Dù là sư phụ cũng rất khó có được loại quả có thể ăn này”. Nói đến đây, cô ta lấy một xâu kẹo hồ lô ra li3m li3m, sau đó nói: “Hương vị đó cũng giống kẹo hồ lô vậy”. Nghe thấy thế, Diệp Quân đã hiểu vì sao Nhất Niệm và Tịnh An lại thích ăn kẹo hồ lô! Mẹ kiếp! Kẹo hồ lô có vị giống quả Thiên Hành! Chua chua, ngọt ngọt! Nhất Niệm nhìn về phía cây Thiên Hành kia với vẻ chờ mong: “Muốn ăn thử một lần nữa quá”. Diệp Quân xoa đầu Nhất Niệm, dịu dàng nói: “Đợi ta nuôi lớn cái cây này rồi, khi nào ra quả có thể ăn được đều cho muội ăn đến khi nào đã thì thôi”. Hai mắt Nhất Niệm sáng lên: “Được”. Sau đó, cô ta lại nói: “Cho cả Tịnh An và sư phụ nữa”. Diệp Quân cười nói: “Được”. Dường như nghĩ đến điều gì, Nhất Niệm lấy một cái hộp trong suốt ra đưa cho Diệp Quân: “Cái này cho huynh”. Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là?”