Lúc này cô ta chẳng còn chút sức lực nào. Diệp Quân vội nắm lấy tay cô ta đặt lên mặt mình, hắn run giọng nói: “Không sao, không sao rồi”. Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, nước mắt bỗng rơi xuống: “Ta lại ăn quả Thiên Hành lần nữa”. Nói rồi cô ta nhắm mắt lại, mà cơ thể cô ta vẫn đang bị thiêu đốt. Mặc dù Diệp Quân đã cắt đứt cây thương dài nhưng lửa Thiên Hành đỏ như máu vẫn ở trong cơ thể Nhất Niệm, không ngừng thiêu đốt cơ thể Nhất Niệm, Diệp Quân đột nhiên rống to: “Tháp gia, giúp ta”. Tiểu Tháp biến thành tia sáng vàng đi vào trước ngực Nhất Niệm, nó bắt đầu tự mình trấn áp lửa Thiên Hành màu đỏ đó. Không có cách nào, kiếm Thanh Huyên phải bảo vệ linh hồn của Nhất Niệm, nó chỉ có thể tự mình trấn áp lửa Thiên Hành này. Nhưng cho dù là nó, cũng hơi mất sức, vì lửa Thiên Hành đó có màu đỏ như máu, không phải là lửa Thiên Hành bình thường. Cũng may sau khi nó và kiếm Thanh Huyên phối hợp, cuối cùng hơi thở của Nhất Niệm cũng không yếu đi nữa. Diệp Quân bỗng cõng Nhất Niệm lên, hắn dùng vô số kiếm ý buộc Nhất Niệm và mình lại với nhau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, cách trước mặt hắn cả trăm trượng có một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên đó mặc một bộ đồ trắng đơn giản, lúc này đang nhìn hắn chằm chằm. Điện chủ điện Chấp Hành – Trần Qua. Thực lực của ông ta trong điện Chấp Hành chỉ đứng sau quan chấp hành đứng đầu trong truyền thuyết đó, là nhân vật số hai của điện Chấp Hành. Thật ra nhiều năm trước, trong điện Chấp Hành, điện chủ mới là người mạnh nhất, nhưng về sau các quan chấp hành đứng đầu của các đời ngày càng nghịch thiên, cho nên địa vị của hai người đã thay đổi. Trần Qua nhìn chằm chằm Diệp Quân, mặt không cảm xúc: “Quay lại tìm đường chết à?” Diệp Quân không trả lời, sau khi buộc chặt Nhất Niệm lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trần Qua ở phía xa, nhìn thấy vẻ lạnh lùng và sát ý trong mắt Diệp Quân, ông ta khẽ cười nói: “Nào, đánh chết ta này”. Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó. Rầm rầm rầm! Ba loại huyết mạch lao lên trời từ trong người Diệp Quân, ba luồng khí tức huyết mạch cực lớn cuồn cuộn quét qua bầu trời như sóng lớn. Chỉ trong thoáng chốc, Diệp Quân đã đánh một nhát kiếm đến trước mặt Trần Qua, Trần Qua híp mắt, xoay cổ tay, giơ ngón tay lên chỉ về phía trước. Ông ta chọn đối đầu trực diện. Vèo! Sau khi kiếm quang bùng nổ, Trần Qua bị chấn động lùi về sau, trong lúc đó khu vực thời không chỗ ông ta bỗng chia thành rất nhiều ô vuông, sau đó cả trăm vạn ý kiếm màu đỏ như máu b ắn ra. Trần Qua cả kinh, tay phải vung lên, vô số thương quang bắn lên trời, trong số đó còn có một ngọn lửa Thiên Hành màu đỏ máu. Thế nhưng ý kiếm của Diệp Quân lại cứng rắn trấn áp lửa Thiên Hành đó. Thấy thế, đồng tử Trần Qua co rụt lại, bỗng chốc cả trăm vạn huyết kiếm bay xuyên qua trước ngực ông ta. Cơ thể Trần Qua cứng đờ. Xung quanh tĩnh lặng. Bị giết trong tích tắc?