Diệp Quân cạn lời. Tần Yêu bỗng hỏi: "Ngươi đã giết Lưu Kỳ của Hám Thiên Tông à?" Diệp Quân gật đầu. Tần Yêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi biết ca ca của hắn là ai không?" Diệp Quân bình tĩnh nói: "Giết thì cũng đã giết rồi! Bây giờ nói mấy điều này có ích gì đâu?" Tần Yêu trầm giọng nói: "Ca ca của hắn sẽ tới tìm ngươi đấy!" Diệp Quân nói: "Thế thì ta chôn luôn ca ca của hắn!" Tần Yêu giơ ngón tay cái: "Đỉnh!" Diệp Quân bỗng hỏi: "Tần huynh, ngươi so với tên Lưu Băng kia thế nào?" Tần Yêu lắc đầu: "Ta không bì nổi, hắn là thiên tài trên bảng Yêu Nghiệt, tuy không thuộc tốp dẫn đầu nhưng ta cũng không bì nổi". Diệp Quân nhíu mày: "Ngươi cũng không bì nổi à?" Tần Yêu gật đầu: "Ngươi có thể hiểu là thế này, phàm là những người tới đây tu luyện đều không ổn cho lắm! Vì nếu ổn thì họ đã tu luyện ở đại lục Tiểu Quan và đi đấu hạng hết rồi! Sở sĩ bọn ta tới đây đều là vì không thể lăn lộn bên đó được, hiểu chưa?" Diệp Quân nhìn Tần Yêu: "Hai chúng ta bắt tay nhau có thể đánh lại hắn không?" "Ê này!" Tần Yêu bỗng trở nên đề phòng hẳn: "Ngươi đừng nói bừa nhé, chúng ta không thân lắm đâu!" Diệp Quân khẽ cười: "Ta chỉ hỏi thử ấy mà!" Tần Yêu nhìn Diệp Quân rồi nói: "Chắc chắn ngươi đã che giấu thực lực, còn về việc che giấu bao nhiêu phần thì ta không biết! Ta chỉ nói về sức chiến đấu nếu ngươi không che giấu thực lực thôi nhé, nếu với sức chiến đấu như vậy thì chắc chắn ngươi sẽ không đánh lại Lưu Băng. Lưu Băng kia ở cảnh giới Đại Kiếp đấy, hơn nữa ngươi phải hiểu một điều rằng chất lượng cường giả cảnh giới Đại Kiếp ở bên đó ít nhất phải gấp mười lần trở lên chất lượng cường giả Đại Kiếp ở Trung Thổ Thần Châu!" Gấp mười lần trở lên! Diệp Quân gật đầu, khẽ nói: "Nói vậy là nếu gặp hắn, ta phải dùng sát chiêu ngay lập tức mới được!" Tần Yêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi có biết mình đang nói gì không? Đó là thiên tài trên bảng Yêu Nghiệt, bảng Yêu Nghiệt đấy! Nói thế này đi nhé, Trung Thổ Thần Châu của huynh tính tới bây giờ chỉ có một vị yêu nghiệt lên được bảng, chính là vị yêu nghiệt tuyệt thế của đế tộc Bất Tử. Ngoài vị đó ra thì thế hệ trẻ của Trung Thổ Thần Châu các huynh không ai có thể đánh lại được Lưu Băng!" Diệp Quân gật đầu, không nói gì. Tần Yêu hơi sững người: "Ngươi, cái tên này, đúng là điếc không sợ súng, hay là nên nói tố chất tâm lý của ngươi tốt đây?" Diệp Quân cười: "Tố chất tâm lý của ta tốt đấy!" Tần Yêu lắc đầu: "Thế thì ta phải phục ngươi rồi, ta rất tò mò, sao ngươi có thể luôn giữ được trạng thái tâm lý này?" Diệp Quân khẽ cười: "Đừng tranh cãi với kẻ ngốc!" Vẻ mặt của Tần Yêu cứng đờ. Mẹ kiếp! Tên khốn này đá xéo ai đấy? Diệp Quân lại hỏi: "Tần huynh, nếu ngươi không biến hình đánh với ta thì đi đi! Ta bỏ tiền để vào đây, lãng phí thế này ta thấy đau lòng lắm!" Tần Yêu lắc đầu than: "Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không ở đây, mà đang trốn chạy!" Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ở đây thì dù có là cảnh giới đỉnh cấp cũng không được động thủ, đúng không?" Tần Yêu ngẩn người, một giây sau thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Ngươi cố ý ở lại đây đợi tên Lưu Băng kia!" Diệp Quân gật đầu. Chạy á?