Trên bia đá có khắc một dòng chữ: Trời đất rộng lớn vô biên, cầm kiếm ung dung tự tại, kiếm Thanh Phong dài ba thước, giết ai mà không được? Nhìn thấy dòng chữ này, Diệp Quân sững người. Bá đạo! Đây chính là cảm giác đầu tiên của hắn. Tay phải Diệp Quân chậm rãi siết chặt, kiếm tu kiếm tu, tu là tu tâm, tu cũng là tu khí thế! Cầm kiếm Thanh Phong dài ba thước trong tay, giết ai mà không được? Mình có làm được không? Rất rõ ràng, hoàn toàn không được! Diệp Quân bỗng chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hắn không ngừng văng vẳng câu nói trên tấm bia đá kia. Một lát sau, Diệp Quân bỗng tới trước tấm bia đá, hắn khẽ sờ vào đó và nói: "Kiếm trong tay, giết ai mà không được? Phải bá đạo đến nhường nào mới nói được thế này?" Hắn dừng lại một chút rồi mới nói: "Tháp gia, ngoài sự bá đạo, sao ta lại cảm nhận được một chút quạnh quẽ và cô độc nữa vậy?" Tiểu Tháp hỏi: "Vì sao vậy?" Diệp Quân khẽ nói: "Nếu chưa đạt đến vô địch thì sao có thể nói ra lời lẽ hào hùng thế này? Mà khi đã có thể ‘giết ai cũng được’ thì ngoài vô địch ra, chắc là vẫn còn quạnh quẽ và cô độc, chắc vị tiền bối này từng rất lẻ loi và cô độc nhỉ?" Tiểu Tháp đang định nói gì thì bia đá trước mặt Diệp Quân bỗng khẽ rung lên! Thấy cảnh này, sắc mặt tất cả mọi người ở đó đều thay đổi! Diệp Quân cũng vậy, tay phải lập tức rút ra khỏi bia đá. Lúc này, chữ trên bia đá bỗng hoá thành một thanh kiếm chém về phía hắn! Đồng tử Diệp Quân rút lại! Giây phút này, hắn cảm thấy xung quanh mình như bị cố định lại! Hắn có thể nghe thấy nhịp tim của mình một cách rõ ràng, còn nhát kiếm kia rất chậm, vô cùng chậm, nhưng Diệp Quân vẫn cảm thấy như nó có thể chém nát cả đất trời! Thế vô địch! Hắn chỉ có thể thấy được 'thế' này từ một người! Chính là vào lần đầu tiên hắn gặp tỷ tỷ váy trắng, nhát kiếm đó cũng khủng bố như thế này. Nhưng, lúc đó hắn vẫn chưa phải là kiếm tu, còn rất yếu ớt, thế nên hắn cực kỳ sợ hãi. Song, bây giờ hắn đã là kiếm tu, còn tu luyện ra 'thế' của riêng mình, nhưng vào giờ phút này, hắn mới phát hiện 'thế' của mình nực cười đến nhường nào! Thì ra, 'thế' của một nhát kiếm có thể khủng khiếp đến mức này! Chỉ có mỗi 'thế' thôi sao? Không! Ngoài 'thế' ra vẫn còn khí! Một luồng khí! Khí gì?
Tinh khí thần!