Thương hoa tiếc ngọc ư? Đừng đùa nữa chứ! Bọn họ đến giết Diệp Quân đấy. Khi biết đối phương đến giết hắn, trong mắt hắn chỉ có kẻ địch, không còn phụ nữ nữa. Diệp Quân không phải là kiểu người nhìn thấy phụ nữ là không thể động vào kiếm. Chỉ cần ngươi đến giết ta thì dù là Cửu Thiên Thần Nữ, ta cũng chôn vùi ngươi. Diệp Quân xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn của cô gái đó bay vào trong tay hắn. Lúc này Tịch Huyền chậm rãi bước đến, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó nhìn chằm chằm hắn. Diệp Quân do dự chốc lát rồi nói: “Sao thế?” Tịch Huyền bỗng cười nói: “Cô gái lúc nãy rất đẹp, hơn nữa còn rất gợi cảm, ngươi nhìn xem nơi đó của cô ta lớn như vậy mà”. Nghe thế, Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Phụ nữ ấy à, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm thôi”. Tịch Huyền sửng sốt. Diệp Quân lại nói: “Cô ta đến giết ta, nếu cho cô ta cơ hội thì cô ta cũng sẽ không nhân từ với ta. Còn cô ta đẹp hay không lại càng không liên quan đến ta”. Tịch Huyền nhếch môi, cô ấy cười nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa. Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn đưa cho Tịch Huyền, trong chiếc nhẫn có hai trăm vạn kim tinh. Tịch Huyền không từ chối, cất nó đi. Diệp Quân khẽ nói: “Người đến giết ta hình như đều rất giàu”. Tịch Huyền gật đầu: “Dĩ nhiên, người bình thường hoàn toàn không dám giết ngươi, dù sao ngươi cũng đã giết được An Đạo Tân”. Diệp Quân trầm giọng nói: “Người đến chắc chắn không phải là người bình thường”. Tịch Huyền gật đầu, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn: “Thật ra điều ta lo lắng nhất vẫn là tổng viện thư viện Quan Huyên và bảng Yêu Nghiệt đó”. Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy trầm giọng nói: “Ta sợ thư viện Quan Huyên sẽ phái Quan Huyên Vệ đến bắt ngươi, nếu thế thì sẽ rất phiền phức. Quan Huyên Vệ này quá đáng sợ, một khi họ nhìn chằm chằm vào ngươi thì sẽ giống như sinh trùng trên cổ chân, đừng hòng thoát được. Mà thiên tài trong bảng Yêu Nghiệt cũng rất tàn ác”. Cô ấy ngừng lại một chốc, lại nói: “Còn nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ nữa”. Nhà họ An! Thiên Long viễn cổ! Diệp Quân sầm mặt, mặc dù cô cô váy trắng đã giết nhiều cường giả nhà họ An trong trận chiến thư viện Quan Huyên hôm đó, nhưng vẫn chưa tiêu diệt toàn bộ nhà họ An, hơn nữa nhà họ An còn cường giả ở tổng viện. Bị mất nhiều người như vậy, nhà họ An sẽ để yên chuyện này sao? Sẽ thế à? Xác suất nhiều là sẽ không. Còn tộc Thiên Long viễn cổ, người bị phái đến đã bị mình giết chết, đối phương sẽ bỏ qua cho sao? Cũng sẽ không! Hơn nữa mình có thể đã không chỉ chọc vào nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mà là các gia tộc và tông môn ở tổng viện thư viện Quan Huyên.
Như Tịch Huyền nói, có lẽ thế gian này chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian mới có thể đòi lại công bằng cho mình.