Nghe lời Diệp Quân nói, Tiểu Tháp bỗng sợ hết cả hồn! Mẹ kiếp! Sao thằng nhóc khốn nạn này lại có suy nghĩ như vậy chứ? Tiểu chủ chỉ định giết cha thôi, thằng nhóc này không chỉ định giết cha mà còn định giết luôn cả mẹ! Khiếp! Nếu để tiểu chủ và chủ mẫu biết hắn có suy nghĩ này, mình thật sự sẽ tiêu đời! Nó phát hiện, chuyện càng ngày càng vượt xa tầm khống chế của nó rồi. Nhưng nó lại không thể nói sự thật với Diệp Quân! Bây giờ nó mới hiểu cái gì gọi là đâm đầu vào chỗ chết! Khổ thân ta quá đi mà! Tiểu Tháp thở dài, cực kỳ lo lắng cho tương lai của mình. Nó đã quyết định, giúp đỡ đời này xong thì sẽ nghỉ hưu, không làm mấy chuyện này nữa đâu! Thấy Tiểu Tháp không nói gì, Diệp Quân khẽ gật đầu, xem như Tháp gia đã ngầm đồng ý rồi. Đừng nói chứ, nếu không có Tháp gia ủng hộ, hắn thật sự không dám nghĩ đến mấy chuyện này đâu! Tiểu Tháp: "..." Lúc này, Tịch Huyền đứng bên cạnh bỗng nói: "Dù thế nào thì tộc Thiên Long cũng sẽ không đối đầu với ngươi nữa, đây là một chuyện tốt! Nói cho cùng, họ cũng được xem là tộc lớn trong thư viện Quan Huyên, thực lực rất mạnh, bây giờ họ không đối phó với ngươi, ngươi đỡ bớt được một kẻ địch mạnh rồi!" Diệp Quân gật đầu. Thật ra hắn cũng không quan tâm lắm! Vì bây giờ đã có quá quá nhiều thế lực đối phó với hắn! Thêm hay bớt một thế lực cũng không khác nhau là bao. Đương nhiên, vào lúc này Ngao Thiên Thiên xin lỗi và làm hoà với hắn là chuyện hắn không thể nào ngờ được! Một lát sau, tàu sao chậm rãi bay vào sâu trong tinh không, bốn bề tịch mịch, ngân hà lấp lánh, đẹp như tranh vẽ. Ở một nơi nào đó, Ngao Thiên Thiên đứng nhìn chiếc tàu sao bay đi xa, im lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì. Ông lão áo đen đứng bên cạnh cô ta do dự một lát rồi nói: "Thiếu tộc trưởng, chuyện này có cần thông báo với tộc trưởng và các trưởng lão không ạ?" Ngao Thiên Thiên thản nhiên đáp: "Không cần!" Ông lão muốn nói nhưng rồi lại thôi. Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn ông lão, ông ta run giọng nói: "Thiếu tộc trưởng, ta đã thông báo cho bên tộc trưởng biết rồi!" Ngao Thiên Thiên híp mắt lại, một luồng sát ý bao trùm lấy ông lão áo đen, cùng lúc đó một luồng long uy khủng khiếp trấn áp ông lão khiến ông ta không thể nào động đậy được! Thấy Ngao Thiên Thiên nổi giận, sắc mặt ông lão tái mét, lập tức quỳ xuống, đang định nói gì đó thì Ngao Thiên Thiên đã đánh một chưởng lên đỉnh đầu ông ta! Phụt! Ông lão áo đen hoá thành thịt vụn! Linh hồn cũng bị giết trong tích tắc! Thấy cảnh này, gương mặt những cường giả tộc Thiên Long đứng gần đó bỗng biến sắc, đồng loạt lùi ra, ánh mắt ngập tràn sự kiêng dè! Bọn họ cũng không ngờ thiếu tộc trưởng lại bỗng dưng ra tay, hơn nữa còn là chiêu hiểm, không nể chút tình nào! Ngao Thiên Thiên vô cảm nói: "Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu!" Nói rồi cô ta quay đầu nhìn lướt qua một lượt các cường giả tộc Thiên Long: "Ở hết đây cho ta, ai dám tới gây rắc rối cho Diệp Quân kia thì ta đánh chết kẻ đó!" Nói rồi, cô ta quay người xé rách không gian, sau đó biến mất.