Đối phương cao hơn hắn tận tám cảnh giới. Tám cảnh giới! Nếu hắn không dùng kiếm Hành Đạo, dù cuối cùng có thể thắng thì chắc chắn cũng sẽ hao tổn sức mạnh. Thế nên hắn quả quyết sử dụng kiếm Hành Đạo. Diệp Quân đột nhiên đổi kiếm, lúc hoàn hồn lại, ông ta biến sắc, ngay khi Diệp Quân đổi kiếm, ông ta ngửi thấy mùi chết chóc. Thế nhưng lúc này ông ta muốn lùi lại cũng đã muộn rồi. Xoẹt! Một tia kiếm quang phá vỡ tia chớp, sau đó xoẹt qua giữa trán ông lão áo đen trước ánh mắt của mọi người. Một dòng máu bắn ra từ sau gáy ông lão. Một nhát kiếm giết chết cảnh giới Đăng Phong. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Lẽ nào Diệp Quân đang che giấu thực lực của mình? Sau khi nhát kiếm giết chết ông lão, Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn Tịch Huyền trên tàu vũ trụ, khẽ cười nói: “Tịch Huyền cô nương, cảm ơn cô đã hộ tống ta suốt chặng đường. Phía trước đã là Thanh Châu rồi, nếu cô còn tiếp tục đi với ta nữa, cô sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, thế nên đến được đây thôi là tốt lắm rồi. Nếu chuyến này mà ta không chết, sau này sẽ báo đáp cô, chúng ta có duyên sẽ gặp lại”. Vừa dứt lời hắn bỗng xoay người ngự kiếm bay lên, biến thành kiếm quang bay về phía Thanh Châu ở đằng xa. Diệp Quân quyết định tự mình đi trên đoạn đường cuối cùng. Một là không muốn liên lụy đến Tịch Huyền. Hai là một mình ngự kiếm đi thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Mặc dù tiêu hao sức mạnh nhưng vẫn ổn, hắn có đan dược khôi phục thực lực, những viên đan dược này đủ cho hắn nhanh chóng đến Thanh Châu. Lúc giết nhân viên chấp pháp đó hắn đã biết tiếp theo thư viện Quan Huyên sẽ điên cuồng trả thù mình. Thế nên hắn phải nhanh chóng đến Thanh Châu. Chuyến đi đến Thanh Châu này chỉ vì một công đạo. Mà công đạo này chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian mới có thể làm chủ cho hắn. Diệp Quân không phải là thần, hắn biết hắn không thể chống đối lại với cả thư viện Quan Huyên. Một mình lật đổ thư viện sao? Chuyện này không thiết thực. Ngay lúc này Tịch Huyền bỗng xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Quân sửng sốt. Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Ngươi sợ liên lụy đến ta hay là sợ ta dây dưa với ngươi?” Diệp Quân vừa định nói gì đó, Tịch Huyền cười nói: “Chắc là cả hai nhỉ?” Diệp Quân không nói gì. Tịch Huyền bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Ngươi sợ ta thích ngươi sao?”