Khoảnh khắc này, kiếm Hành Đạo trong tay Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên rung lên kịch liệt! Ở nơi sâu nhất của vũ trụ xa xôi kia, một giọng nói vừa già nua vừa tang thương đột nhiên vang lên: “Không ngờ ngươi lại dùng phương thức này để phá thần...Ngươi sẽ đi bước này chứ?” Đi? Không đi? Trên đỉnh núi Thương Lan, Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười vô cùng vui vẻ. Khoảnh khắc này, ông ấy đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện mình từng làm đều xứng đáng! Là một người cha, chuyện vui nhất là gì? Đương nhiên là được con trai mình công nhận, hơn nữa còn coi là thần tượng. Khoảnh khắc này, ông ấy đang kiêu hãnh! Vô cùng kiêu hãnh! Còn kiêu hãnh hơn cả việc trở thành Kiếm Chủ Nhân Gian! Còn kiêu hãnh hơn cả phá thần! Lúc này, Diệp Quân hơi hoài nghi: “Tiền bối?” Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ xoa đầu Diệp Quân, cười lớn nói: “Chàng trai, cố lên!” Nói xong, cơ thể của ông ấy dần trở nên hư ảo. Ông ấy không phá thần vào khoảnh khắc này! Mặc dù ông ấy chỉ cần tiến lên trước một bước là đủ để phá thần, thế nhưng ông ấy không làm như thế! Ông ấy phải bảo vệ cho chàng trai này một đoạn đường! Nếu không, lỡ như bây giờ gánh nặng kia đặt trên người chàng trai này thì cậu ấy sẽ khốn khổ tới mức nào nữa? Ông ấy không thể không biết suy nghĩ giống như người nào đó năm xưa! Nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian ngày càng hư ảo, biểu cảm của Diệp Quân trở nên phức tạp. Lúc này, Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Cố gắng lên, ta tin ngươi, ngươi có thể trở thành một kiếm tu ưu tú giống như ta!” Diệp Quân nghiêm túc gật đầu: “Ta nhất định sẽ làm được!” “Ha ha!” Kiếm Chủ Nhân Gian phá lên cười, thật là một cậu thanh niên ưu tú! Không hổ là con trai của mình! Giống như nghĩ tới gì đó, Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn Tịch Huyền đang đứng bên cạnh trầm mặc, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một tia sáng trắng tiến vào giữa ấn đường của Tịch Huyền. Tịch Huyền sững sờ.