Ta giúp ngươi không phải vì ngươi đẹp trai, đương nhiên là có ý đồ khác. Ông là quản sự của Tiên Bảo Các, còn là quản sự của Thanh Châu, chắc chắn sẽ không tham chút tiền tài, mà ông ta coi trọng tình người, một người có thể trở thành cường giả siêu mạnh trong tương lai. Lời này của Diệp Quân đúng là những gì ông ta muốn nghe. Ông lão quản sự suy nghĩ rồi nói: “Diệp công tử, người mang thiên mệnh nhắm vào ngươi, đúng với ý của phe thế gia và phe tông môn, nhưng theo ta được biết, phía thư viện vẫn ủng hộ ngươi, vì vậy, ngươi phải xin sự giúp đỡ từ những trưởng lão trong thư viện!” Diệp Quân lắc đầu: “Ta không liên lạc được với người trong thư viện!” Ông lão quản sự mỉm cười, không nói gì. Diệp Quân thành khẩn nói: “Nếu tiền bối giúp đỡ, ta sẽ vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ báo đáp!” Ông lão quản sự trầm giọng nói: “Diệp công tử, nói thật, ta cũng không thích việc làm của thư viện…” Nói đến đây, ông ta cắn răng: “Thôi bỏ đi, cho dù là đối đầu với người mang thiên mệnh, ta cũng sẽ giúp ngươi một lần”. Diệp Quân gật đầu: “Được!” Ông lão quản sự mỉm cười, trong lòng hơi vui vẻ. Tình người! Nếu có lựa chọn, ông ta chắc chắn cũng sẽ giúp người mang thiên mệnh, nhưng không còn cách nào khác, thân phận này thật sự quá lớn mạnh. Bây giờ, ông ta không thể tiếp xúc với người mang thiên mệnh, đối phương không thèm để ý đến một quản sự nhỏ bé như ông. Nhưng Diệp Quân cũng không tệ. Không, phải là rất giỏi mới đúng! Tài năng, tính cách, tình cảm đều rất cao, chỉ thiếu mỗi gia thế, nếu có gia thế thì quá tốt. Nghẽ đến đây, ông lão quản sự thầm thở dài. Gia thế! Phải nói rằng gia thế rất quan trọng, gia thế tốt thường quyết định chỗ đứng của ngươi, Diệp Quân cái gì cũng hoàn hảo, chỉ thiếu mỗi gia thế, nếu không, theo ông ta thấy, lần này Diệp Quân đấu với người mang thiên mệnh, cũng có cơ hội thắng. Chàng trai này thật tài giỏi! Ông lão quản sự nhìn Diệp Quân, càng nhìn càng thấy hài lòng, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: Có nên giới thiệu cháu gái mình cho chàng trai này không nhỉ? Nghĩ đến đây, ông ta lắc đầu cười. Thôi bỏ đi! Gả cháu gái cho chàng trai này chẳng khác nào sẽ bị trói buộc với cậu ta. Ván cược này quá lớn. Cho chàng trai này nợ tình người là đủ rồi, ông ta chỉ là một quản sự nhỏ bé, trò chơi này quá lớn. Ông ta không có tiền vốn, hơn nữa cũng dễ thua. Bình an vô sự là được. Ông lão quản sự bình tĩnh lại nói: “Diệp công tử, bây giờ ngươi phải về Nam Châu sao?” Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Tiền bối có đề nghị nào tốt hơn không?”