Hắn cười nói: “Ta sẽ không công khai chống lại thư viện, ta muốn đường đường chính chính đấu với gã, ta muốn đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, muốn đích thân khiêu chiến gã, ta sẽ quang minh chính đại giết gã. Chết tiệt! Chẳng phải gã nói có gã thì không có ta, có ta thì không có gã sao? Được thôi! Vậy thì một chọi một!” Diệp Quân càng nghĩ càng tức, hắn quay người đi về phía Tiên Bảo Các. Tiểu Tháp thấy hơi khó hiểu: “Ngươi định làm gì?” Diệp Quân vô cảm nói: “Ta muốn ông Phó giúp ta đưa thư khiêu chiến đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, ta muốn đấu riêng với gã, bây giờ ra rất muốn giết gã!” Nói xong, hắn càng tăng tốc. Tiểu Tháp im lặng. Mẹ nó! Tính khí này của nhà các ngươi di truyền đấy à? Coi thường sống chết, không phục thì đòi giết? … “Ngươi muốn khiêu chiến với người mang thiên mệnh sao?” Trước cổng Tiên Bảo Các, ông Phó khó tin nhìn Diệp Quân. Diệp Quân gật đầu: “Phải”. Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Tại sao?” Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chẳng phải gã nói có gã thì không có ta, có ta không có gã sao? Đã thế thì một đấu một đi”. Ông Phó không nói gì. Ngươi gan dạ đấy! Diệp Quân lấy giấy bút ra, sau đó bắt đầu viết: “Trận chiến ngày hôm đó, ngươi không hề quan tâm đến đạo đức võ thuật, gọi Thiên Đạo đến trợ giúp cũng không có tác dụng gì. Thiên Đạo quá yếu, một nhát kiếm đã tiêu diệt được, quả thật chẳng thú vị gì cả. Bây giờ ngươi nói có người không có ta, có ta không có ngươi, đã thế thì tại sao không đánh? Địa điểm, thời gian và quy tắc đều do ngươi chọn, ta vô địch, tùy ý ngươi”. Viết xong, Diệp Quân lại vung cây bút lên đề tên mình lên đó. Đọc thư khiêu chiến của Diệp Quân, ông Phó im lặng không nói gì. Ngông cuồng! Đây là cảm nhận đầu tiên của ông ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta có tính huênh hoang thế thật sao? Người mang thiên mệnh và Diệp Quân đã từng đấu với nhau, trận chiến đó cũng có Thiên Đạo tham chiến. Thế nhưng người mang thiên mệnh vẫn thua đấy thôi. Đây không phải là ngông cuồng, huênh hoang mà gọi là tự tin. Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Ông Phó, thư này có thể cho cả vũ trụ biết không?” Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn làm lớn chuyện này à?” Diệp Quân gật đầu. Ông Phó im lặng một lúc rồi nói: “Được! Chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần đăng lên báo Quan Huyên là được”. Diệp Quân khó hiểu: “Báo Quan Huyên?” Ông Phó cười nói: “Là báo do Tần các chủ của Tiên Bảo Các lập ra vào năm đó, mỗi ngày trên đó đều sẽ cập nhật rất nhiều chuyện xảy ra”.