Diệp Quân trầm giọng nói: “Diệp công tử, theo như ta được biết, bây giờ bên cạnh người mang thiên mệnh kia đã quy tụ được một nhóm yêu nghiệt của vũ trụ Ngũ Duy, mà sau lưng số yêu nghiệt này đều đại diện cho rất nhiều thế gia và tông môn. Ngươi lại đưa ra chiến thư với gã, bây giờ ngươi chẳng khác gì đang khiêu chiến với một tập đoàn lợi ích khổng lồ!” Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!” Diệp Lâm trầm mặc một lát, sau đó nói: “Công tử, ngươi đi theo ta!” Dứt lời, ông ấy quay người rời đi! Diệp Quân ngẩn ra! Diệp Trúc Tân vội vàng nói: “Mau đi!” Nói xong, cô ấy kéo lấy cánh tay của Diệp Quân rồi bước đi. Diệp Lâm dẫn Diệp Quân tới bên trong một đại điện, ở chính giữa đại điện có đặt một hộp kiếm màu đen. Diệp Lâm đi tới phía trước hộp kiếm, sau đó hành lễ rồi nâng hộp kiếm lên và quay người đi tới trước mặt Diệp Quân, đưa hộp kiếm cho hắn! Diệp Quân không hiểu: “Tiền bối, đây là?” Diệp Lâm cười nói: “Bên trong hộp kiếm này có hai thanh phi kiếm, một thanh Long Ngâm, một thanh Phượng Ngâm, đều là cấp Đế. Hai thanh kiếm này từng đi theo Diệp Vũ Kiếm Đế, sau này vì tiên tổ mong muốn có được kiếm đạo cao hơn nên mới để lại trong phủ. Nhưng đệ tử gia tộc họ Diệp bọn ta còn kém cỏi, bao nhiêu năm qua vẫn chẳng ai được hai thanh kiếm này nhận làm chủ nhân!” Nói xong, ông ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, nếu như ngươi có thể khiến hai thanh kiếm này nhận mình làm chủ nhân thì nó sẽ là của ngươi!” Nghe vậy, Diệp Quân sững sờ: “Tiền bối, chuyện này…” Diệp Lâm cười nói: “Nào, thử xem!” Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, vì sao lại làm vậy?” Diệp Lâm nghĩ ngợi, sau đó nói: “Diệp công tử, lúc ngươi ở thư viện Thanh Châu từng lấy ra một huy hiệu thí luyện, có đúng không?” Diệp Quân gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay ta, tấm huy hiệu đó xuất hiện trong tay hắn. Diệp Lâm cười nói: “Thư viện Thanh Châu không nhận huy hiệu mà tiên tổ nhà họ Diệp bọn ta để lại nhưng nhà họ Diệp thì nhận. Diệp công tử, nhà họ Diệp bọn ta không có thứ tốt gì khác, chỉ có hai thanh phi kiếm này. Chỉ cần hai thanh kiếm bằng lòng đi theo Diệp công tử thì ta sẽ tặng hai thanh phi kiếm này cho ngươi!” Diệp Quân trầm mặc. Lúc này, hộp kiếm đó đột nhiên rung lên kịch liệt! Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lâm ngơ ngác. Lúc này, trong hộp kiếm đó đột nhiên truyền ra tiếng rồng kêu và phượng kêu, ngay sau đó, hai thanh phi kiếm phá hộp ra ngoài và lượn vòng xung quanh Diệp Quân. Diệp Lâm và Diệp Trúc Tân đều sững sờ! Cứ như không thể chờ đợi thêm được nữa! Biểu cảm của Diệp Lâm hơi phức tạp.