Lúc này, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, Võ Thần là gì?" Tiểu Tháp: "Không biết!" Diệp Quân cau mày: "Không biết sao?" Tiểu Tháp nói: "Ừ". Diệp Quân im lặng một lúc thật lâu, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cây thương Võ Thần rồi nói: "Tháp gia, ta cảm nhận được một luồng khí trong đạo ý chí Võ Thần này!" Tiểu Tháp lấy làm kinh ngạc: "Khí à?" Diệp Quân gật đầu, hắn cầm thương Võ Thần lên, chân thành nói: "Trong sách nói rằng Võ Thần là chỉ võ đạo thông thần, nhưng ta lại thấy Võ Thần là một loại tinh thần, một loại tinh thần không chịu thua, một loại tinh thần gặp mạnh thì sẽ càng mạnh hơn. Đơn giản mà nói, ngươi có thể đánh bại ta nhưng không thể đánh bại ý chí của ta!" Nói rồi, hắn chầm chậm nhắm mắt lại: "Ngày đó, cây thương Võ Thần này đánh với cô cô váy trắng, tuy nó không địch lại nhưng ý chí vẫn còn đó, khí thế không hề suy nhược. Võ Thần không phải là vô địch thiên hạ, nhưng dám đấu với bất kỳ người nào vô địch trong thiên hạ!" Ầm! Dứt lời, trong cơ thể Diệp Quân bộc phát ra một luồng khí thế khủng bố! Không phải là kiếm thế! Mà là võ thế! Võ thế được sản sinh ra từ ý chí Võ Thần! Bỗng nhiên, cây thương Võ Thần kia rung lên kịch liệt, một giây sau, ý chí Võ Thần trong cây thương bỗng chui vào giữa trán Diệp Quân! Diệp Quân trợn tròn hai mắt, nhưng lúc này, hắn đã ở trong một mảng tinh không! Mười trượng trước mặt hắn có một người phụ nữ, người phụ nữ mặc váy trắng, tay cầm trường thương, trên người tỏa ra khí thế võ đạo ghê gớm. Diệp Quân sững sờ. "Ý chí Võ Thần!" Lúc này, Tiểu Tháp run giọng nói: "Truyền thừa võ thần... mẹ kiếp, hắn là kiếm tu mà! Hắn là kiếm tu đấy! Võ Thần gì cơ chứ? Ôi trời! Hắn là kiếm tu! Đừng đi tu võ đạo chứ!" Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Có khả năng nào là... hắn đã dùng kiếm đạo để chứng Võ Thần?" Tiểu Tháp: "..." ... Dùng kiếm đạo chứng Võ Thần? Phải thừa nhận rằng, Tiểu Tháp hơi sững sờ! Nó từng theo hai đời người mang thiên mệnh, hai đời người mang thiên mệnh tuyệt đối đều là kỳ tài ngút trời, bao gồm cả tiểu chủ, tuy giai đoạn sau hơi buồn nhưng ở giai đoạn đầu, thiên phú của tiểu chủ không gì có thể che đậy được, tuyệt đối là sự tồn tại thế gian hiếm có. Người mang thiên mệnh đời đầu thì không cần phải bàn đến nữa! Dùng giết chóc chứng đạo, đạt đến đỉnh cao! Hai đời người mang thiên mệnh đều đồng thời tu luyện nhiều loại đạo, nhưng cuối cùng, ngoài kiếm đạo thì đã vứt bỏ những loại đạo khác, đặc biệt là tiểu chủ, chơi đủ loại cả! Nhưng cuối cùng cũng từ bỏ hết! Chỉ còn lại mỗi kiếm đạo! Thế nên nó cực kỳ, cực kỳ lo lắng!