Trầm mặc một lát, giọng nói thần bí nói: “Da mặt ngươi còn dày hơn cả tiểu chủ nhân của ngươi!” Tiểu Tháp: “…” Lúc này, Diệp Quân ngồi bật dậy, hưng phấn nói: “Tháp gia, ta biết vì sao lúc nãy một đấm của Võ Thần có thể bóp chết ta rồi!” Tiểu Tháp sững sờ, sau đó nói: “Tại sao?” Diệp Quân kích động nói: “Là khí thế, từ khí thế Võ Thần đã coi thường ta, giống như Nhất Kiếm Định Sinh Tử, khi ta rút kiếm, ngươi nhất định phải chết, loại khí thế này đến từ đâu? Là thực lực, là kinh nghiệm và sức mạnh sau vô số trận chiến. Khi Võ Thần tung nắm đấm, Võ Thần không hề sợ bất kỳ đòn tấn công và phản kháng nào của ta, bởi vì khi đấm, Võ Thần đã nhìn thấy tất cả khả năng của ta, chặn hết đường thoát thân của ta, cho dù ta phản ứng thế nào thì Võ Thần cũng có thể lập tức phản ứng. Vừa nói, hắn vừa chậm rãi siết chặt hai tay: “Người mới bắt đầu sẽ học từ đơn giản đến phức tạp, đạt đến một trình độ phức tạp nhất định sẽ trở về đơn giản, đại đạo rất đơn giản, thức phức tạp nhất lại càng đơn giản!” Đại đạo rất đơn giản! Bùm! Đột nhiên, thương Võ Thần trong cơ thể Diệp Quân phóng thẳng lên trời. Tiểu Tháp kinh ngạc nói: “Hắn… thành Võ Thần rồi sao?” Giọng nói bí ẩn: “Không tính!” Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?” Giọng nói bí ẩn giải thích: “Bây giờ hắn chỉ được coi là Chuẩn Võ Thần, bởi vì hắn mặc dù đã giác ngộ, nhưng vẫn chưa đạt được. Đại đạo rất đơn giản, bây giờ hắn đang ở giai đoạn phức tạp, muốn đạt tới giai đoạn đơn giản không hề dễ dàng! Biết và làm được là hoàn toàn khác nhau. Chỉ là tên này mới đấu với Võ Thần một trận mà đã phát hiện ra vấn đề này, có thể thấy hắn là thiên tài hiếm có!” Tiểu Tháp cười nói: “Có ta dẫn dắt tất nhiên phải khác rồi! Dưới sự dạy bảo của ta, ông nội và cha hắn đã vô địch, tiếp theo hắn cũng sẽ vô địch. Chà, ta nghĩ mình nên tự phong một danh hiệu, gọi là… Tháp đạo sư bất khả chiến bại!” Giọng nói bí ẩn: “???” Lúc này, Diệp Quân nói: “Trong biển ý thức của ta, có vô số hình ảnh chiến đấu của cường giả, trước đây ta từng quan sát bọn họ chiến đấu rồi học hỏi từ họ, nhưng khi đấu cùng Võ Thần, ta mới phát hiện ra rằng càng muốn giác ngộ thì càng không được, thực chiến mới là vương đạo!” Vừa nói hắn vừa tung một quyền: “Thoạt nhìn đây chỉ là một quyền đơn giản, nhưng đằng sau quyền này có thể có công lực trăm năm, ngàn năm! Vì vậy, ta cần chiến đấu, ta muốn chiến đấu!” Nói xong, hắn rời đi, sau đó lại bước vào. Khi hắn bước vào, vị Võ Thần kia lại xuất hiện. Diệp Quân nhìn Võ Thần, phấn khích nói: “Đấu tiếp!” Nói xong, hắn xông lên. … Trong thư viện của vũ trụ Quan Huyên. Trên đỉnh núi của một ngọn núi cao vạn trượng, một chàng trai đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt như đang hòa cùng trời đất. Người mang thiên mệnh! Sau khi gia nhập thư viện Quan Huyên, gã lập tức được thư viện huấn luyện. Tất cả tài nguyên đều là tốt nhất. Danh tiếng của gã cũng vượt qua Diệp Quan Chỉ và viện chủ Võ Viện - Trần Qua. Có thể nói, bây giờ gã là nhân vật tài giỏi nhất trong thư viện Quan Huyên. Lúc này, người mang thiên mệnh đột nhiên mở mắt.
Ầm!