Diệp Quân nói: “Kẻ thù của ta là thư viện Quan Huyên, Tiên Bảo Các và cả người mang thiên mệnh! Nếu là bình thường, phúc địa Linh Hư nên để ta đi, để tránh trở thành mục tiêu của thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các. Nhưng vị tiền bối đó lại bảo tiền bối Vân Thiên nhất định phải giúp đỡ ta”. Hắn ngừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Tháp gia, lẽ nào thân phận phía sau của ta còn mạnh hơn cả thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các?” Tiểu Tháp: “…” Diệp Quân lắc đầu: “Tháp gia, ngươi không muốn nói gì à?” Tiểu Tháp nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi”. Diệp Quân nhíu mày: “Ngươi nói vậy là sao?” Tiểu Tháp đáp: “Có thể người ta là người tốt, coi ngươi như bạn bè, đơn giản là không muốn bỏ rơi bạn bè cũng nên”. Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Tháp gia, ngươi đừng dè chừng như vậy được không? Ngươi khiêu khích hay nói kháy chút cũng được!” Tiểu Tháp: “…” Diệp Quân đang định lên tiếng thì Tiểu Tháp đã nói: “Ngươi quan tâm nhiều vậy làm gì? Việc quan trọng của ngươi bây giờ là tu luyện cho tốt, thực lực mạnh mới là kẻ mạnh, nếu không, cho dù người nhà ngươi có thực lực thì cũng vô dụng, ngươi hiểu không?” Diệp Quân im lặng. Tiểu Tháp nói tiếp: “Dựa núi núi sập, dựa người người chạy, rèn sắt thì sức khỏe phải mạnh, ngươi thấy ta nói có lý không?” Diệp Quân gật đầu: “Có lý!” Tiểu Tháp cười nói: “Là như vậy đấy. Trước đây ngươi từng nói thực lực của một số người là dựa vào thế lực của người đứng sau họ, cũng có người chỉ dựa vào thực lực chính mình. Điều ngươi hy vọng là dựa vào thực lực chính mình đúng không?” Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!” Tiểu Tháp nói tiếp: “Vì vậy ngươi cần nỗ lực tu luyện, không cần quan tâm đến những thứ khác, ngươi hiểu chưa?” Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tháp gia, nếu ta đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, sau đó đưa ngươi ra, thì liệu thư viện Quan Huyên có nể mặt ta chút không?” Tiểu Tháp: “…” Giọng nói bí ẩn vang lên: “Ngươi đừng lừa hắn nữa, tốt nhất là ngươi ngậm miệng lại đi! Nếu không hắn sắp đoán ra được thân phận của mình rồi đấy”. Tiểu Tháp khẽ thở dài, tên khốn này đúng là có độc. Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia…” Tiểu Tháp đáp: “Ta đói rồi, ta muốn đi ngủ! Khò…” Diệp Quân: “…” Diệp Quân gọi lại mấy lần nhưng Tháp gia đều không đáp. Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Tháp gia, ta cũng không nghĩ tới cái khác, ta chỉ nghĩ nếu nhận tổ quy tông, mỗi tháng ta sẽ nhận được bao nhiêu bổng lộc?” Tiểu Tháp: “…” Thấy Tháp gia không nói gì, Diệp Quân bất lực không hỏi nữa, tăng tốc biến mất ở cuối trời. Đích đến lần này của hắn là động thiên Tuế Nguyệt!