Cô ta vừa dứt lời, không gian xung quanh Diệp Quân nứt toác, ngay sau đó mấy mươi bàn tay đầy máu kỳ dị thò ra. Lúc này Diệp Quân lại biến mất. Xoẹt! Ở đằng xa, không gian trước mặt Kiều Tinh Dao bỗng nứt ra, lúc này Kiều Tinh Dao lại biến mất khỏi đó. Khi cô ta xuất hiện trở lại thì đã đứng cách chỗ đó mấy mươi trượng về phía bên phải, nhưng cô ta vừa dừng lại thì sắc mặt thay đổi, vì có một thanh kiếm đã đợi ở ngay vị trí này, tức là cô ta chủ động đụng phải nó. Thanh kiếm đó bay đến giữa trán Kiều Tinh Dao. Kiều Tinh Dao khó tin nói: “Ngươi…” Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Ta đoán”. Kiều Tinh Dao nhìn Diệp Quân: “Ngươi đoán chuẩn xác thế à?” Diệp Quân gật đầu: “Tốc độ của ta nhanh hơn cô, ngay khi cô đang di chuyển thì ta đã có thể đoán được đại khái vị trí cô muốn đáp xuống”. Kiều Tinh Dao trầm giọng nói: “Lại lần nữa”. Diệp Quân khẽ gật đầu, xòe bàn tay ra, phi kiếm bay về lại trong tay hắn. Kiều Tinh Dao bỗng thầm niệm câu chú. Ầm! Bỗng nhiên không gian trong phạm vi trăm trượng nứt ra, sau đó vô số khí tức đáng sợ cuồn cuộn quét tới, nhưng đúng lúc này một thanh kiếm bỗng bay đến giữa trán Kiều Tinh Dao. Khuôn mặt Kiều Tinh Dao cứng đờ. Diệp Quân nhìn Kiều Tinh Dao: “Thi pháp quá chậm, ta không đợi kịp”. Kiều Tinh Dao nhìn Diệp Quân, đôi mắt ngân ngấn nước. Thấy thế, Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu. Sao cô còn khóc nữa thế? Kiều Tinh Dao cảm thấy hơi ấm ức: “Ngươi bắt nạt người ta! Ngươi không thể đợi ta thi triển pháp rồi hẵng xuất kiếm sao?” Diệp Quân lặng thinh không nói. Hắn bỗng cảm thấy hắn đến đây tập luyện mài giũa là một sai lầm. Ta đến đây là để nâng cao sức mạnh chứ không phải đến trêu chọc người khác. Mặc dù cô rất xinh đẹp… nhưng bây giờ hắn chỉ muốn mình trở nên mạnh hơn thôi. Đúng lúc này, một người phụ nữ bỗng từ bên cạnh đi tới, nhìn vẻ ngoài của người phụ nữ ước chừng mới ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn như một quả đào chín mọng, kiều diễm quyến rũ, cả người toát ra một phong thái kỳ dị. Người phụ nữ bước đến trước mặt Kiều Tinh Dao cười nói: “Đây là thua không dám nhận à?” Kiều Tinh Dao hơi cúi đầu xuống, khẽ nói: “Ta chưa từng bị bắt nạt như vậy”.