Diệp Quân tỏ thái độ: "Nam tỷ, từ bao giờ ta và tỷ lại xa cách thế này?" Diệp Nam liếc hắn một cái rồi nói: "Vậy được!" Nói rồi cô ấy cất nhẫn không gian đi. Diệp Nam nhìn quanh bốn phía rồi phấn khích nói: "Không ngờ đệ lại trở thành học trò của Phí đạo sư, còn có cung điện riêng nữa chứ. Thật khiến người ta ngưỡng mộ!" Diệp Quân cười nói: "Nếu tỷ thích thì cũng có thể ở lại đây!" Diệp Nam lắc đầu: "Không thể phá huỷ quy tắc được!" Nói rồi, cô ấy đột nhiên lấy ra một chiếc giỏ đưa cho Diệp Quân. Hắn ngẩn ra: "Đây là?" Diệp Nam cười nói: "Đệ mở ra xem thử đi!" Diệp Quân mở ra, trong giỏ là một con gà nướng thơm phưng phức. Thấy nó, hắn bỗng vui sướng quá đỗi. Diệp Nam cười: "Đây là món đệ thích nhất đấy!" Diệp Quân ngồi hẳn xuống, bắt đầu ăn. Người tu luyện có thể không cần ăn, đương nhiên, đó là những người tu luyện đỉnh cao, còn như bọn họ thì vẫn phải ăn! Không ăn á? Vớ vẩn! Cơ thể ngươi cần dinh dưỡng! Không những phải ăn, mà còn phải ăn ngon nữa! Nếu điều kiện cho phép thì hắn còn muốn ăn cả thịt rồng! Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi thấy rồng bao giờ chưa?" Tiểu Tháp trả lời: "Thấy rồi!" Diệp Quân ngưỡng mộ: "Tháp gia, ngưỡng mộ ngươi thật đấy, cái gì ngươi cũng từng được gặp hết! Ngươi thật lợi hại!" Tiểu Tháp cạn lời. Diệp Nam sửa lại váy rồi ngồi xuống, cô ấy cứ vậy nhìn Diệp Quân ăn. Vì Diệp Quân là con nuôi nên lúc nhỏ người ở bên cạnh hắn nhiều nhất chính là cô ấy. Cũng vì vậy mà tình cảm hai tỷ đệ rất tốt. Lúc nhỏ, nhiều lần cô ấy gây chuyện, Diệp Quân đều đứng ra chịu đòn. Còn cô ấy chỉ việc lén nấu ăn cho Diệp Quân đang chịu phạt là được rồi! Diệp Quân đột nhiên nhìn Diệp Nam: "Nam tỷ, tỷ không ăn à?" Diệp Nam lắc đầu: "Đệ ăn đi!" Diệp Quân cười toe toét, há miệng gặm đùi gà. Diệp Nam bỗng cười hỏi: "Lúc trước trên đài sinh tử, đệ thật lợi hại đó, đệ biết không? Nhiều tỷ muội của ta đều sinh lòng mến mộ đệ đấy!" Diệp Quân lắc đầu cười, hắn đang liều mạng chứ không phải đang tỏ vẻ ngầu.