Tàn nhẫn! Lăn lộn ở thành Hoang Cổ bao nhiêu năm qua, hắn đã hiểu rõ một điều, bước vào cuộc chiến, nhất định phải tàn nhẫn! Nếu ngươi không tàn nhẫn thì chỉ có đường chết! Diệp Quân tới trước tháp thí luyện, một ông lão đứng trước cửa tháp. Thấy Diệp Quân, ông lão nhìn hắn rồi nói: "Một canh giờ, một trăm viên tử tinh!" Diệp Quân gật đầu, lấy hai trăm viên tử tinh đưa cho ông lão. Ông lão thu nhẫn không gian rồi dặn dò: "Nhớ ra sau hai canh giờ!" Diệp Quân khẽ hành lễ: "Tiền bối, trong vòng hai canh giờ, ta có thể tuỳ ý tới tầng nào cũng được sao?" Ông lão nhìn Diệp Quân chằm chằm: "Đúng vậy! Với điều kiện ngươi có thực lực để làm điều đó!" Diệp Quân cười mỉm: "Ta hiểu rồi!" Nói rồi hắn đi vào trong tháp. Vừa vào tầng đầu tiên, hắn đã bị dịch chuyển đến một không gian hư vô, trước mặt hắn là một ảo ảnh tay cầm trường kiếm. Diệp Quân sửng sốt, đây là kiếm tu sao? Lúc này, ảo ảnh đột nhiên xông lên trước, giơ kiếm đâm Diệp Quân. Tốc độ nhanh như gió! Diệp Quân hơi nheo mắt, khẽ lách người, thanh kiếm kia sượt qua trán hắn, dường như cùng lúc đó, chân hắn bỗng quét một đường. Ầm! Ảo ảnh kia bị đẩy lùi, ngay sau đó, Diệp Quân xông lên trước, lên cùi chỏ vào cằm của ảo ảnh. Rắc! Ảo ảnh bị đánh nát! Diệp Quân phất tay áo, vào tầng thứ hai. Tầng thứ hai vẫn là một ảo ảnh. Lần này Diệp Quân chủ động ra tay. Hắn xông tới trước, tốc độ nhanh hơn cả ảo ảnh, ảo ảnh còn chưa kịp phản ứng thì ngực đã lĩnh trọn nắm đấm của hắn. Bịch! Ảo ảnh nát tan! Diệp Quân đi đến tầng tiếp theo... Cứ vậy, Diệp Quân đi đến tầng thứ bảy! Lúc vào tầng thứ bảy, trước mặt hắn lại xuất hiện một ảo ảnh cầm kiếm, trầm lặng không nói gì! Diệp Quân nhìn ảo ảnh, đang định ra tay thì đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện vài tàn ảnh! Đồng tử Diệp Quân co lại, hắn vừa định nghiêng người thì một kiếm đã đâm vào vai phải của hắn!
Trong lòng Diệp Quân hoảng hốt, vội thuận thế ngả người ra sau, cùng lúc đó, có đến mấy đường máu tươi phun ra từ cơ thể hắn!