Chương :
Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày Mỹ Huệ không còn là hầu gái của Tống Vinh Hiển nữa. Trong thời gian này Mỹ Huệ cũng đã quên tối hôm đó. Vì Thiên Thiên nghỉ phép nửa tháng nên cô chẳng có ai để nói chuyện. Mỗi đêm một mình trong căn phòng tối, cơn ác mộng của Mỹ Huệ càng thật càng rõ hơn. Cơn ác mộng khiến cô không thể ngủ ngon được nên đành phải dùng thuốc ngủ. Rất hiệu quả, nó giúp cô ngủ ngon hơn. Còn về Hoàng Ba, cô ta không còn gây chuyện với cô nữa mà thay vào đó là Mỹ Linh. Mỗi lần thấy Mỹ Huệ làm việc gì cô ta đều đến phá đám. Khi không còn là hầu gái riêng nữa nên bộ nữ hầu kia cô đành cất, cấp bậc quay lại một lá. Mỹ Linh ba lá nên Mỹ Huệ không thể làm gì cô ta. Vì thế cô ta được nước làm tới. Mọi việc của cô ta đều chuyển sang Mỹ Huệ làm. Cô không muốn làm lớn chuyện nên đành chịu đựng. Về Tống Vinh Hiển, nghe nói hắn đã đi công tác ở Việt Nam một tuần rồi. Mỹ Huệ cũng không quan tâm đến chuyện của hắn. Mỹ Huệ làm ở biệt thự cũng đã gần hai tháng. Cô siêng năng học và làm việc nên kĩ năng cần thiết của hầu nữ Mỹ Huệ đã hoàn thiện rất nhanh. Để khuyến khích tinh thần đó nên quản gia Kim cho phép Mỹ Huệ vài ngày nghỉ về thăm gia đình.
“Hùng à, chị về rồi.” Mỹ Huệ mở cửa bước vào phòng trọ.
Cô thật sự choáng ngợp khi thấy cảnh tượng trong phòng. Sàn nhà rất bẩn, dường như kể từ lúc cô đi chưa có ai dọn dẹp. Đặt chân lên nền nhà, bàn chân liền một màu đen. Nhìn trên sàn vỏ bánh vụn bánh quần áo trộn lẫn thành một. Chuyện gì thế này? Không có cô ở nhà nên nơi đây đã trở thành nơi chứa rác rồi à? Mỹ Huệ đi tới nhặt một chiếc áo lên. Mùi hôi từ chiếc áo bốc ra.
“Ôi, hôi quá. Ặc.” Mỹ Huệ bịt mũi nhăn mặt.
Mỹ Huệ mở tủ lạnh ra. Một chai nước cũng không có. Đi vào nhà vệ sinh. May quá! Nhà vệ sinh còn sạch. Mỹ Huệ thở dài, để túi xách lên giường sau đó săn tay áo và quần lên chuẩn bị dọn dẹp.
Một tiếng sau.
Căn phòng như được hồi sinh. Mỹ Huệ nằm xuống giường.
“Mệt quá đi mất. Ngày nghỉ mà mình còn phải làm.” Mỹ Huệ ngửi thấy mùi mồ hôi từ áo mình liền ngồi dậy. “Đi tắm thôi.”
Một lát sau, Mỹ Huệ từ nhà tắm đi ra. Cô khát nước liền mở tủ lạnh ra. Cô quên mất, tủ lạnh trống không.
“Cái thằng em này, sống kiểu gì thế không biết.”
Mỹ Huệ lên gác thay đồ. Vì nghĩ nhà không có ai nên cô cởi đồ mà không vào nhà tắm. Ai ngờ một bóng đen xuất hiện. Gia Ân và Mỹ Huệ nhìn nhau đơ người.
“A a a a a…” Mỹ Huệ nhanh chóng lấy áo che người rồi chui vào chăn.
“Mình xin lỗi.” Gia Ân đỏ mặt quay sang phía khác rồi đi xuống gác.
“Haizz.” Mỹ Huệ đỏ mặt hai tay quơ vào không khí.
“Hèm.” Mỹ Huệ đã thay đồ xong đi xuống gác.
Gia Ân thấy Mỹ Huệ liền đỏ mặt trở lại, anh không dám nhìn Mỹ Huệ và Mỹ Huệ cũng vậy.
“Mình xin lỗi, mình không biết cậu đã về.” Gia Ân ấp úng nói.
“Không sao…” Mỹ Huệ xấu hổ muốn đào lỗ.
“Cậu yên tâm, mình vẫn chưa thấy gì.” Đột nhiên giọng Gia Ân to hơn nhưng anh vẫn không dám nhìn Mỹ Huệ.
Mỹ Huệ càng đỏ mặt hơn. Cô không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Mỹ Huệ mở cửa định đi mua đồ.
“Cậu đi đâu vậy?” Gia Ân hỏi.
“Mình đi siêu thị mua chút đồ.”
“Cho mình đi với.”
“Được thôi.”
Vì siêu thị cũng gần phòng trọ nên hai người đi bộ. Trên đường đi, Mỹ Huệ và Gia Ân đều xấu hổ đút tay vào túi áo ấm không ai nhìn ai. Thỉnh thoảng hai người lén nhìn nhau để do thám đối phương.
“Cậu về khi nào?” Gia Ân hỏi trước phá tan bầu không khí ngượng ngịu.
“Mình mới về.”
Không khí lại trở nên im lặng. Đến siêu thị hai người vẫn không nói gì. Sau khi đi siêu thị xong, Gia Ân mới mở lời.
“Công việc có tốt không?”
“Tốt lắm.”
“…”
“Cậu đến thăm Hùng sao?”
“Đúng vậy, mình đến chơi với Hùng.”
Cuộc trò chuyện giữa họ cũng chỉ được nhiêu đó. Từ khi cấp ba cũng vậy, không thể nói được nhiều hơn. Đi về phòng trọ, Mỹ Huệ đã thấy Trương Hùng ngồi trên sàn tay cầm gói bánh xem tivi.
“Về lúc nào vậy?” Trương Hùng ngạc nhiên hỏi Mỹ Huệ. Thì ra cô là người dọn dẹp phòng. Hèn gì lúc vào nhà cậu thấy căn phòng sáng hẳn ra.
“Chị mới về.” Mỹ Huệ bỏ đồ ăn vào tủ lạnh. “Hai tháng nay em sống sao mà nhà bẩn thế hả? Tủ lạnh lại trống rỗng.”
“Kể từ lúc đó, chỉ ăn tại nhà anh Gia Ân thôi.”
“Anh?” Mỹ Huệ cau mày nhìn Trương Hùng. Cậu không gọi cô bằng chị mà lại gọi cái tên này bằng anh sao? Cô trừng mắt nhìn Gia Ân.
“Trưa rồi. Để chị nấu ăn.” Mỹ Huệ nhìn đồng hồ nói rồi lại nhìn Trương Hùng. “Em muốn ăn gì nào?”
“Gì cũng được.” Trương Hùng không nhìn Mỹ Huệ trả lời mà cắm cúi vào màn hình tivi.
Một tiếng sau, Mỹ Huệ từ trong bếp nói vọng ra.
“Hùng! Mau tới ăn cơm đi.” Cô nhìn Trương Hùng cười dịu dàng.
“Wow trông ngon quá.” Gia Ân kéo ghế ngồi xuống.
Mỹ Huệ liếc anh.
“Nhưng mà đây chẳng phải là bò wellington sao? Woa món này đắt tiền lắm đấy.” Gia Ân mồm chữ O nói.
“Ngon thật đấy. Còn ngon hơn ở nhà hàng nổi tiếng nữa.” Gia Ân nếm thử một miếng liền tắm tắt khen ngon.
“Đúng là ngon thật.” Trương Hùng cũng mở lời khen.
Nghe lời khen của Trương Hùng, Mỹ Huệ vui vẻ nhiệt tình mời hai người ăn nhiều hơn. Tất nhiên rồi! Hai tháng rèn luyện của cô phải có kết quả chứ. Mỹ Huệ hai tháng không về nên cô muốn làm một món thật ngon cho em trai.
“Nhưng mà cậu làm việc gì mà nấu ăn ngon thế? Đầu bếp à!” Gia Ân vừa ăn vừa hỏi.
“Làm hầu gái.” Mỹ Huệ cũng ăn thử. Đúng là ngon thật.
“Hầu gái? Ở đâu?”
“Ở biệt thự Loen.”
Mỹ Huệ vừa nói xong, Gia Ân và Hùng đều ngừng ăn ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Sao thế? Mau ăn đi chứ.”
“Không có gì.” Gia Ân và Hùng tiếp tục ăn nhưng ánh mắt nhìn nhau hơi hỗn loạn.
“Đừng làm ở đó nữa?” Hùng bỏ đũa nói.
“Tại sao?” Lúc này Mỹ Huệ cũng ngừng ăn. “Công việc đó có thể giúp em tiếp tục đi học và giúp cuộc sống của chúng ta tốt hơn.”
“Không cần.”
“Không được.” Mỹ Huệ kiên quyết.
“Tôi đã nghỉ học rồi.” Hùng nói.
“Cái gì? Tại sao em lại…”
“Bởi vì tôi không thích đi học.” Hùng nói mà tránh nhìn Mỹ Huệ.
“Em…” Mỹ Huệ đứng lên. Cô thật không thể chịu nổi. Cô đã chịu đựng biết bao vết thương để có thể giữ được công việc này mà bây giờ em trai cô lại bảo cô nghỉ việc. Thậm chí cô đã động lộng với ông chủ của mình…
“Thôi được rồi. Trương Hùng cậu đừng nói giỡn nữa.” Gia Ân đứng dậy trấn tĩnh Mỹ Huệ.
“Tôi không đùa. Mau bỏ việc đi.” Hùng đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
“Hùng!” Mỹ Huệ đuổi theo nhưng bị Gia Ân ngăn cản. Cô nhìn anh.
“Hùng nói đúng. Nơi đó là một nơi rất nguy hiểm. Cậu nên nghỉ việc đi.”
“Tại sao chứ.” Mỹ Huệ giật tay Gia Ân ra.
“Mình không thể nói được.” Gia Ân cảm thấy có lỗi.
Mỹ Huệ thất vọng nhìn Gia Ân rồi bỏ lên gác.
Trương Hùng ngồi ở bến xe buýt nhưng cậu lại không lên xe mà chỉ ngồi ở đó vì cậu không biết đi đâu. Thật ra cậu không muốn để Mỹ Huệ tức giận. Cậu vẫn đi học đầy đủ. Cậu nói thế vì cậu muốn cô bỏ việc. Khắp New York này có hàng ngàn công việc, thậm chí cậu có thể tìm giúp cô. Nhưng tại sao cô lại không chọn lại chọn làm ở nơi đó. Cô là cô gái trong sáng lương thiện, còn nơi đó rất đen tối phủ đầy máu không phù hợp với cô. Cậu cầu mong sao cô sẽ nghe lời cậu…