Chương :
Tống Vinh Hiển đã mua rất nhiều cho Mỹ Huệ như giày, vòng tay, dây truyền,... Mỗi thứ đều rất mắc khiến Mỹ Huệ vừa cảm thấy hạnh phúc khi được đeo chúng cũng vừa cảm thấy tội lỗi vì để ông chủ mua.
"Cô nghèo như vậy làm sao mua được."
Nhưng khi nghe câu nói này của Tống Vinh Hiển, cô hoàn toàn mất đi cảm giác đó. Đúng rồi, hắn rất giàu có mà, chút đồ này chỉ như mua một cây kẹo thôi.
"Wow!" Những cô nhân viên quanh đó nhìn nam nhân trước mặt.
Ngay cả Mỹ Huệ cũng phải nhìn hắn không chớp mắt.
Tống Vinh Hiển sau khi mua đồ cho Mỹ Huệ xong thì đến lượt hắn. Hắn chọn vài bộ vest rồi thử. Mỗi lần hắn thử là khi đó những cô nàng xung quanh đều phải hét toáng lên. Trong đó cũng có Mỹ Huệ, dù cô không như những người đó nhưng trong trong lòng cô thì đang bị loạn nhịp. Đúng là ông chủ của cô có dáng người mặc gì cũng đẹp, khuôn mặt đẹp trai như tranh vẽ, thật không có gì để chê được.
Trong quá trình Tống Vinh Hiển thử đồ, Mỹ Huệ đã hiểu ra rằng ông chủ rất kén chọn. Thậm chí những bộ trang phục rất đẹp vẫn bị hắn chê tơi bời. Có lẽ trong chuyện chọn trang phục thì hắn rất cẩn thận và khắc khe.
"Mệt quá đi mất." Ngồi lên xe Mỹ Huệ than. Cô hướng ra cửa xe để hóng gió.
"Còn nữa." Tống Vinh Hiển nói.
"Còn nữa? Còn gì nữa?"
"Kít!" Bỗng chiếc xe dừng lại.
"Sao lại dừng rồi?" Mỹ Huệ ngạc nhiên hỏi. "Xe bị hư sao?"
"Xe của tôi không bao giờ có chuyện đó."
Bỗng Tống Vinh Hiển chồm người qua phía Mỹ Huệ làm cô phải dựa người vào góc. Lúc này tim cô đập rất nhanh. Cả thân người của Tống Vinh Hiển ép sát vào người của Mỹ Huệ khiến cô đỏ mặt. Ông chủ định làm gì vậy? Tâm trí của Mỹ Huệ hiện giờ đang rất loạn. Nhưng... Tống Vinh Hiển lại đưa tay ra cầm dây an toàn cài cho Mỹ Huệ. Bấy giờ cô mới đơ người.
"À, thì ra là vậy." Mỹ Huệ xấu hổ. Cô đã nghĩ gì thế này?
"Tại sao cô lại không thắt dây an toàn hả? Lỡ như có tai nạn thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nha." Tống Vinh Hiển trách mắng.
Chiếc xe dừng tại một sapa. Mỹ Huệ cũng biết nơi này. Nơi này thường xuyên được lên tivi, có rất nhiều người nổi tiếng đã đến đây. Đi vào trong, Mỹ Huệ sung sướng nhận ra người nổi tiếng.
"Đó có phải Ngọc Hoa không?" Mỹ Huệ giật giật tay áo Tống Vinh Hiển nhìn về cô gái đang tiến về phía hai người.
"Đúng vậy." Tống Vinh Hiển trả lời.
"Hiển!" Ngọc Hoa vòng tay hắn.
"Cái gì thế này?" Mỹ Huệ ngạc nhiên.
Mỹ Huệ nhìn cô minh tinh đó nũng nịu với ông chủ mà trong lòng cảm thấy khó chịu. Vừa nãy Mỹ Huệ cảm thấy Ngọc Hoa rất đẹp nhưng bây giờ thì rất xấu. Không những vậy mà cô còn thấy ghét Ngọc Hoa nữa.
"Hứ!" Mỹ Huệ trề môi bực bội nhìn về phía khác.
Bỗng nhiên Mỹ Huệ thay đổi, ánh mắt cô sáng lên. Cô nhìn chăm chú về phía chàng trai đang đứng kia. Đó chính là Ben - thần tượng của cô. Cô cảm thấy mình thật sự rất rất may mắn.
Mỹ Huệ lấy điện thoại ra định chụp hình Ben thì bị ai đó giật điện thoại. Cô định quay sang chửi người nào đó vô duyên, phá hỏng thời cơ của cô. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt viên đạn của Tống Vinh Hiển thì cô liền ngậm miệng lại.
"Ông... ông chủ..." Dù cô không làm gì sai nhưng khi nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người ta khiến Mỹ Huệ run sợ.
"Trả điện thoại cho tôi."
Tống Vinh Hiển nhăn mặt nhìn Mỹ Huệ. Cô gái này không ngờ dám trước mặt hắn mà lại lén chụp hình trai. Tại sao hắn đẹp trai như vậy mà cô không chụp. Tống Vinh Hiển nhìn Ben rồi cười khinh. Làm sao đẹp trai bằng hắn.
"Cách!" Tiếng máy ảnh vang lên. Tống Vinh Hiển dùng máy Mỹ Huệ tự chụp mình.
"..." Mỹ Huệ ngơ ngác.
"Trả cô." Chụp xong, Tống Vinh Hiển ném điện thoại cho Mỹ Huệ. "Sau này chỉ được phép chụp mình tôi thôi." Hắn đe dọa, đẩy tay Ngọc Hoa ra rồi đi mất, mặc cho Ngọc Hoa cứ chạy theo.
Mỹ Huệ nhìn tấm hình trong điện thoại. Đây là gì thế này? Chụp hình gì mà không nở lấy một nụ cười, khuôn mặt lạnh như tiền, với lại ánh mắt như muốn nuốt chửng người ta, vậy nên ai dám chụp hình ông chủ chứ. Mỹ Huệ cất điện thoại rồi chạy theo Tống Vinh Hiển.
Ngọc Hoa sau khi bị Tống Vinh Hiển đuổi đi không thương tiếc thì hậm hực bỏ đi. Khi đi ngang qua Mỹ Huệ, cô ta cố tình gườm cô một cái.
Hai tiếng sau.
"Ông chủ!"
Mỹ Huệ sau khi trang điểm xong thì tìm Tống Vinh Hiển. Sau khi nhìn thấy bóng lưng của nam nhân đó liền chạy đến. Mỹ Huệ hoàn toàn bất động khi Tống Vinh Hiển quay lại. Ông chủ... thật là soái. Mái tóc được vuốt keo dựng thẳng đứng để lộ đôi mày rậm và đậm. Đôi mắt màu xanh cùng đôi môi đỏ càng tôn lên sự quyến rũ. Mỹ Huệ hít mũi, cô sợ mình sẽ bị chảy máu mất.
Cùng lúc ấy Tống Vinh Hiển cũng hít. Không chỉ có Mỹ Huệ mới bị đối phương làm cho mê hoặc. Sau khi nhìn thấy cô, Tống Vinh Hiển đã hoàn toàn say trong vẻ đẹp ấy. Cô được trang điểm nhẹ nhàng hợp với chiếc đầm trắng. Mái tóc xoắn buộc nửa đeo bờm dịu dàng. Mỹ Huệ lúc này thật sự rất đẹp, cô trong sáng nhưng một viên ngọc.
"Rất đẹp." Tống Vinh Hiển cười. Nụ cười ấy làm Mỹ Huệ xao xuyến. Nhưng đối với những xung quanh, họ rất bất ngờ. Ai ai đều biết Tống Vinh Hiển là chủ tịch công ty Loen, người luôn lạnh lùng không bao giờ biết cười. Chưa ai thấy nụ cười của hắn, cũng chưa ai làm cho hắn cười. Ai được thấy nụ cười của hắn thì chắc chắn người ấy rất may mắn vì đã thấy một thứ rất quý hiếm. Mà bây giờ hắn đang cười... Mọi người ai cũng nhìn Mỹ Huệ. Cô gái này là ai vậy chứ? Có thể khiến cho người máu lạnh không tình thương như hắn nở nụ cười. Có thể nói rằng hôm nay bọn họ sẽ gặp được nhiều điều tốt.
"Đúng là nhà tạo mẫu nổi tiếng có khác." Tống Vinh Hiển khen.
"..." Mỹ Huệ cau mày. Ý của ông chủ là sao chứ?
Còn nhà tạo mẫu được khen thì đang rất sung sướng. Tống Vinh Hiển là người chưa bao giờ khen ai. Vậy mà bây giờ lại khen ông. Nhà tạo mẫu nhìn Mỹ Huệ. Mọi công lao đều thuộc về cô gái này.
"Ông chủ quá khen rồi. Tôi có làm gì đâu. Chỉ vì cô gái này có làn da trắng hồng tự nhiên, cộng với khuôn mặt rất thanh lịch nên không cần trang điểm nhiều cũng đẹp."
Mỹ Huệ nghe nhà tạo mẫu nói vậy thì cười trong lòng. Ông ấy nói quá đúng.
"Không đâu. Do tay nghề của ông cao thôi."
"Hừ!" Mỹ Huệ lại lườm Tống Vinh Hiển. Hắn không thể khen cô được à?
"Cảm ơn ông chủ." Nhà tạo mẫu vui mừng. Mọi người xung quanh ai cũng ghen tị với ông. Được Tống Vinh Hiển khen thì chắc chắn sự nghiệp của ông ấy sẽ nhanh chóng phát triển hơn nữa.
"Ông chủ sao?" Mỹ Huệ tò mò.
"Ông chủ!" Mỹ Huệ chạy theo Tống Vinh Hiển xuống tầng giữ xe.
"Chuyện gì?" Hắn vừa đi vừa đút tay vào túi quần. Một bước chân của hắn bằng hai bước chân của Mỹ Huệ nên cô phải chạy theo mới kịp.
"Tại sao mọi người ở đây lại gọi anh là ông chủ?"
"Cô toàn hỏi những câu ngu ngốc."
"..." Mỹ Huệ nhăn mặt. Không trả lời thì thôi chứ mỗi lần hỏi là lại chê người ta.
"Nơi này thuộc về công ty Loen."
"À!" Mỹ Huệ gật đầu lia lịa. "Vậy còn shop lúc nãy?"
"A!" Bỗng dưng Tống Vinh Hiển dừng lại khiến Mỹ Huên đâm vào lưng hắn. Mỹ Huệ đau đớn sờ mũi. Lưng ông chủ làm bằng sắt sao ấy, cứng như đá vậy.