Hầu Gái Của Ác Quỷ

chương 40-41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Tống Vinh Hiển dù đã biết Mỹ Huệ nói dối nhưng hắn vẫn muốn tin rằng cô chủ động mua đồ cho hắn nên hắn rất vui. Nào ngờ khi nghe chính Mỹ Huệ thừa nhận, Tống Vinh Hiển lộ hẳn ra vẻ thất vọng. Đang buồn bã đi về xe, hắn bỗng dưng dừng lại, khuôn mặt trở nên cau có. Hắn tức giận quay sang Mỹ Huệ, ném những chiếc túi đồ cho cô.

"Em dám để ông chủ xách đồ vậy sao! Coi chừng tôi trừ lương em đấy!" Nói rồi hắn bỏ đi nhanh.

Còn Mỹ Huệ và Thiên Thiên đứng đó ngơ ngác. Hai người không ngờ tâm trạng ông chủ lại thất thường như vậy. Vừa nãy khi đi ra, ông chủ rất vui vẻ, lại còn hát nữa khiến cho Mỹ Huệ cũng cảm thấy vui theo. Kể từ khi theo ông chủ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy ông chủ vui đến thế và cũng là lần đầu thấy ông chủ hát. Cô thắc mắc không biết ông chủ có chuyện gì vui mà rạng rỡ như thế? Mỹ Huệ chỉ đơn giản đoán là ông chủ vui vì được sắm đồ Tết. Nhưng mà ai dè khi thấy túi đồ của Hùng, ông chủ trở nên im lặng hẳn, trông có vẻ rất buồn bã. Đi được vài bước thì tự nhiên ông chủ lại thay đổi, trở nên tức giận, lại còn hăm dọa sẽ trừ lương cô nữa chứ. Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển trề môi.

"Này, ông chủ có bị bệnh gì về tâm lí không vậy?" Thiên Thiên hỏi.

"Mình cũng đoán vậy nên định lên chùa để xin thuốc." Mỹ Huệ trả lời. Thiên Thiên gật đầu tán thành.

"À mà chắc quản gia Kim đã biết và kể việc cậu nói dối cho ông chủ rồi. Nhưng sao ông chủ lại không có tí tức giận vậy? Lại còn vui vẻ mua đồ nữa."

"Vậy nên, chẳng phải ông chủ rất kì lạ sao?"

Mỹ Huệ vừa dứt lời, hai người đều nhìn Tống Vinh Hiển bằng ánh mắt thương hại. Tội nghiệp ông chủ, đẹp trai, giàu có, cao ráo mà lại bị...

Về xe, Tống Vinh Hiển tức giận ngồi vào hàng ghế sau. Một lúc sau, Mỹ Huệ và Thiên Thiên bỏ những túi đồ vào cốp xe rồi ngồi vào hàng ghế trước.

"Hai người làm gì đi lâu quá vậy?" Tống Vinh Hiển tức giận nói.

"Do ông chủ đi nhanh quá thôi. Chúng tôi còn phải xách đống đồ kia nữa." Mỹ Huệ nói.

"Lần sau đi nhanh một chút. Tôi không có nhiều thời gian đâu."

Mỹ Huệ gườm Tống Vinh Hiển qua gương chiếu hậu. Cô biết ngay mà, ông chủ của cô sẽ chẳng tử tế nổi ba ngày đâu. Hứ! Đồ ông chủ đáng ghét.

Chiếc BMW đang chạy về biệt thự. Thiên Thiên đang lái xe còn Mỹ Huệ cứ nhìn Tống Vinh Hiển qua gương chiếu hậu. Hắn đang nhắm mắt ngả lưng ra sau, ngồi chéo chân. Mỹ Huệ hiện đang muốn ghé qua phòng trọ để đưa đồ cho Hùng. Nhưng mà... để đi được thì cô phải có sự đồng ý của người đàn ông này. Thật là rắc rối, biết vậy cô đừng nói dối làm gì.

"Có chuyện gì sao?" Bỗng dưng Tống Vinh Hiển mở mắt khiến Mỹ Huệ giật mình. Thân là lão đại tất nhiên hắn cũng sẽ biết được có ai đó đang quan sát mình.

"Không có gì!" Mỹ Huệ thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Tống Vinh Hiển.

"Mau nói đi. Với tính cách của em nếu để chuyện gì trong lòng mãi sẽ gây ra cuộc hỗn loạn đó."

Mỹ Huệ gườm Tống Vinh Hiển. Còn Thiên Thiên bên cạnh thì cười thầm.

"Tôi... tôi..." Mỹ Huệ ấp úng. "Tôi... tôi muốn... về đưa đồ cho em trai."

Tống Vinh Hiển nghe vậy liền cau mày.

"Không cho."

"Tại sao?" Mỹ Huệ hoảng hốt quay xuống.

"Bởi vì... " Tống Vinh Hiển nở nụ cười nham hiểm. "Tôi thích."

"..." Mỹ Huệ có chút tức giận. Ông chủ không cho tôi đi bởi vì ông chủ thích thôi sao? "Ông chủ! Tôi chỉ ghé qua đưa đồ thôi mà." Cách này không được thì dùng cách khác. Mỹ Huệ hạ giọng, giọng nói cố gặng lên cho có chút dễ thương, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn Tống Vinh Hiển ra vẻ đáng thương. Nhưng mà...

"Không." Cách ấy không bao giờ hạ gục được người đàn ông sắt đá này. Nếu những điệu bộ dễ thương có thể làm Tống Vinh Hiển xiêu lòng thì giờ này, hắn không phải ngồi trên chiếc xe đắt tiền này mà là đang đi trên chiếc cầu Nại Hà.

Nhưng mà Mỹ Huệ thì khác. Cô rất đặc biệt đối với Tống Vinh Hiển nên khi Mỹ Huệ quyết chí không bỏ cuộc mà tiếp tục làm vài bộ mặt dễ thương khác thì Tống Vinh Hiển liền bị làm cho xiêu lòng. Hắn không muốn thừa nhận nhưng đúng là chỉ có cô mới có thể khiến hắn dễ dàng đứng trên cầu Nại Hà hơn.

"Thôi được rồi." Cuối cùng thì Tống Vinh Hiển cũng thua cuộc. "Nhưng tôi chỉ cho em mười phút thôi đấy."

"Tôi biết rồi. Cảm ơn anh." Mỹ Huệ hào hứng cười thật tươi. Thấy cô vậy, Tống Vinh Hiển cũng bất giác cười theo. Hắn không biết vì sao mà mỗi lần thấy cô cười hắn rất vui, còn lúc cô buồn, bị thương thì trái tim hắn thắt lại, hắn không chịu nổi mà muốn ôm cô vào lòng. Vậy nên hắn hứa sẽ luôn làm cô cười, sẽ không để cô khóc và chịu nhiều đau khổ. Bí mật kia hắn sẽ giấu thật kĩ, ai dám để cô biết được thì hắn sẽ giúp người đó đứng trên cầu Nại Hà sớm hơn dự tính.

Chiếc xe BMW đổi hướng. Thiên Thiên nãy giờ ngồi nghe Mỹ Huệ và Tống Vinh Hiển nói chuyện mà không hiểu vì sao cô lại thấy vô cùng khó chịu. Mỹ Huệ có thể thân với ông chủ như thế thì cô phải vui mới đúng. Đôi lúc Thiên Thiên cảm thấy cô đã bỏ quên thứ gì đó rất quan trọng...

Dừng trước nhà trọ, Mỹ Huệ tức tốc lôi Thiên Thiên cùng xuống xe, nhanh chóng xách túi đồ rồi vào nhà, còn Tống Vinh Hiển ngồi đợi trong xe.

"Hùng à!" Vừa vào phòng Mỹ Huệ đã đi tìm cậu em trai của mình.

"Cậu kéo mình vào đây chi vậy? Mình ở ngoài xe với ông chủ là được rồi." Thiên Thiên kéo tay Mỹ Huệ nói.

"Không được. Ông chủ là người rất thích bắt nạt người khác, lại còn có chút bệnh nữa. Cậu ở một mình với anh ta thế nào cũng bị anh ta làm cho tẩu hỏa nhập ma."

Thiên Thiên hơi bất ngờ. Tống Vinh Hiển mà cô biết không bao giờ chuyên đi bắt nạt. Nói đúng hơn thì sở thích của hắn ta là tra tấn người khác. Chứ chuyện bắt nạt thì hơi bị nhục mặt Tống lão đại lừng danh. Có lẽ Mỹ Huệ lo lắng quá rồi.

"Hôm nay cậu được nghỉ việc sao?" Bỗng một giọng con trai vang lên.

Gia Ân vừa đi đâu đó về, thấy cửa phòng mở đoán là Mỹ Huệ về nên vui vẻ chạy tới. Anh ngồi bệch xuống đất cởi giày.

"Không có. Mình ghé qua để đưa đồ Tết cho Hùng. Hùng đâu rồi?"

"Mình không biết nữa." Cởi giày xong, Gia Ân đến ngay bên Mỹ Huệ. "Đồ Tết sao? Cứ đưa cho mình. Khi nào Hùng về mình sẽ đưa giúp cho."

"Ừ. Nhờ cậu vậy." Mỹ Huệ nhìn sang Thiên Thiên, kéo cô về phía mình. "À, đây là Thiên Thiên bạn mình. Còn đây là Gia Ân, bạn Hùng."

Hai từ "bạn Hùng" khiến Gia Ân vô cùng hụt hẫng. Cậu cần gì phải giới thiệu như vậy? Không giới thiệu mình là bạn cậu được à? Thật mất hứng!

Mỹ Huệ thấy Thiên Thiên và Gia Ân nhìn và bắt tay nhau không có vẻ gì xa lạ nên nghi ngờ hỏi.

"Hai người biết nhau sao?"

"Không có." Cả hai đều lớn tiếng đồng thanh.

Mỹ Huệ trề môi. Không phải thì thôi, làm gì dữ vậy, làm người ta giật cả mình.

Sau khi tạm biệt Gia Ân, Mỹ Huệ và Thiên Thiên trở lại xe. Nhưng mà Mỹ Huệ vẫn còn chút nghi ngờ về mối quan hệ giữa Gia Ân và Thiên Thiên. Cô cảm thấy giữa hai người họ có thứ gì đó, cảm giác hai người họ đã từng quen biết. Cô nhất định hỏi phải Thiên Thiên bằng được.

Vừa ngồi vào xe, Mỹ Huệ đã có cảm giác lạnh sóng lưng. Cô nhìn gương chiếu hậu thì thấy ông chủ đang nhìn mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Em trễ một phút ba mươi sáu giây. Em định chọn hình phạt nào đây?" Tống Vinh Hiển cười nham nhở. Mỗi lần hắn cười như vậy, Mỹ Huệ lại nổi lên cảm giác ớn lạnh. Nhưng mà, một phút ba mươi sáu giây ư? Thật không thể tin được ông chủ lại chơi trò trẻ con như vậy...

Chương :

"Ông chủ à! Sao anh lại có thể trẻ con như thế chứ?" Mỹ Huệ tức giận nói.

"Em dám nói tôi vậy sao?" Dù câu nói của Tống Vinh Hiển có vẻ như hắn đang tức giận nhưng thật ra thì không. Hắn hiện giờ đang rất sung sướng trong lòng, hắn đang nghĩ xem nên phạt cô như thế nào.

Mỹ Huệ không cãi nữa mà tức giận ngồi vào ghế tài xế. Mỹ Huệ khởi động xe rồi giận dữ chạy đi.

"Cậu nói dối mình sao? Mình nhớ cậu không biết lái xe mà." Thiên Thiên thắc mắc hỏi.

"Ừ thì không biết." Câu trả lời vô tư như không có chuyện gì của Mỹ Huệ khiến Thiên Thiên và Tống Vinh Hiển phải hốt hoảng nhìn cô.

"Vậy tại sao em còn dám lái xe chứ?" Tống Vinh Hiển lúc này cũng hoảng lao đến trước hỏi Mỹ Huệ.

Mỹ Huệ liếc xéo Tống Vinh Hiển một cái. Tất nhiên là để trả thù anh rồi. Trước khi phạt tôi thì tôi phải phạt anh trước để hả giận.

"Tôi lúc trước có tập lái vài lần."

Nghe Mỹ Huệ nói vậy, hai người kia liền thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà mỗi lần lái đi chưa được lâu thì phải trả xe lại." Mỹ Huệ lại nói tiếp.

"Tại sao?" Tống Vinh Hiển cau mày hỏi. Tự nhiên hắn có cảm giác bất an.

"Bởi vì lúc nào tôi cũng khiến cho chiếc xe phải đi bão dưỡng. Vậy nên bây giờ khi tôi đến tập lái, chẳng ai cho tôi mướn xe cả."

"Cái gì?" Hai người kia đồng thanh la lên.

"Vậy... đừng nói cậu cũng chưa... có bằng lái?" Thiên Thiên nuốt nước bọt hỏi.

"Đúng vậy." Mỹ Huệ quay lại nhìn Tống Vinh Hiển, cô nở nụ cười không thể gian xảo hơn.

"Này, công an kìa!" Thật tình cờ, đúng lúc đó cảnh sát giao thông đang đứng bên đường.

"Được rồi, cứ bình tĩnh đi thẳng." Tống Vinh Hiển nói.

Nhưng Mỹ Huệ lại bỏ lời hắn ra ngoài. Cô bỗng dưng tăng tốc khiến Thiên Thiên và Tống Vinh Hiển phải ngả người ra sau. Trong lòng đều cho rằng, Mỹ Huệ đã điên thật rồi!

Tống Vinh Hiển, Mỹ Huệ và Thiên Thiên đang ngồi chờ ở đồn cảnh sát. Mỹ Huệ thì đang rất vui sướng, còn Tống Vinh Hiển dù thật sự rất tức giận nhưng phải kìm nén. Hắn không biểu lộ sự tức giận ra mặt nhưng không khí xung quanh hắn tràn đầy ma khí. Hắn không ngờ con chuột nhắt này lại dám chơi hắn như vậy. Dám tự ý tăng tốc xe, lại còn tự động chạy đến chỗ cảnh sát và còn tự khai mình chưa có bằng lái dù chưa ai hỏi gì. Người như hắn mà lại bị cô hại phải vào đây. Từ trước đến nay, chưa có ai dám đối xử với hắn như vậy. Được rồi, cô gan lắm! Hãy chờ đấy!

Thiên Thiên nhìn Mỹ Huệ mà không ngừng thương tiếc cho cô. Cô đã biết vì sao làm hầu gái của Tổng Vinh Hiển thảnh thơi nhưng lương cao rồi. Đó là ở hoài với người bị tâm lý như ông chủ, sau một thời gian Mỹ Huệ chắc chắn đã bị ảnh hưởng theo. Không nghi ngờ gì nữa. Mỹ Huệ bỗng dưng thú nhận tội, khi bị bắt vào đồn thì không những không lo lắng mà còn rất tươi tỉnh. Mỹ Huệ chắn chắn cũng đã bị loạn trí rồi. Ôi trời ơi! Bạn của tôi bị Tống Vinh Hiển hại cho thê thảm rồi!

"Tống chủ tịch." Bỗng một viên cảnh sát đi tới chỗ ba người họ.

Mỹ Huệ nhận ra Tuấn Kiệt đi đằng sau ông ta. Cô cũng đã gặp anh rất nhiều lần nhưng chưa lần nào tiếp xúc nói chuyện. Những cuộc nói chuyện gần đây cũng chỉ là lời dặn dò cô phải chăm sóc ông chủ thật tốt, những thứ ông chủ không thích,... tất cả đều liên quan đến ông chủ. Mỹ Huệ thấy rằng Tuấn Kiệt rất tốt với ông chủ, là cánh tay phải của hắn ta nhưng... Cô không ưa Tuấn Kiệt chút nào. Người gì mà lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng, không nở lấy một nụ cười. Tuy ông chủ của cô đúng là lạnh lùng thật nhưng hắn ta có lúc cười với cô, biểu hiện cảm xúc. Còn Tuấn Kiệt, cô đoán là sẽ không có thứ gì có thể khiến anh ta cười.

"Ông chủ." Tuấn Kiệt nói.

Nhìn thấy Tuấn Kiệt, Tống Vinh Hiển liền đứng dậy, hai tay đút vào túi quần rồi u ám bỏ đi. Tuấn Kiệt trước khi đi theo ông chủ, không quên trừng mắt với Mỹ Huệ. Cô bĩu môi. Lúc nào cũng vậy, anh ta lúc nào cũng trừng mắt với cô.

"Cậu làm gì mà để anh ta ghét vậy?" Thiên Thiên thấy được cái trừng mắt đó Tuấn Kiệt, liền quay sang hỏi Mỹ Huệ.

"Mình cũng không biết. Chắc là vì mình luôn làm cho ông chủ tức giận."

"Thì ra là vậy." Thiên Thiên nhìn theo bóng dáng của Tuấn Kiệt. "Mình thấy anh ta có vẻ rất tốt bụng."

"Hả? Tốt bụng ư?" Mỹ Huệ trề môi. "Do cậu chưa tiếp xúc với anh ta thôi."

Dù Mỹ Huệ nói vậy nhưng Thiên Thiên vẫn cảm thấy Tuấn Kiệt không phải người lạnh lùng như thế. Mới gặp anh nhưng cô không có cảm giác anh là người xấu, khó gần. Ngược lại, cô lại có cảm giác rất thân quen với anh.

Về biệt thự, Mỹ Huệ và Tuấn Kiệt theo Tống Vinh Hiển lên lầu ba. Hiện giờ Mỹ Huệ đang đứng đối diện với Tống Vinh Hiển. Hắn đang ngồi trên ghế sopha, gương mặt hiện rõ sự tức giận. Mỹ Huệ thừa biết rằng hắn đang suy nghĩ hình phạt dành cho cô. Nhưng cô không sợ đâu. Phạt thì phạt, dù sao cô cũng đã thỏa mãn với trò kia rồi. Người như ông chủ chắc chẳng bao giờ bị bắt vào đồn, vậy nên cô hại hắn ta như vậy, cô không còn gì để hối tiếc. Nhưng mà nhiều lúc Mỹ Huệ suy nghĩ, Tống Vinh Hiển chọn hầu gái là để có người để hắn ta bắt nạt. Giống như Mỹ Huệ vậy, cô làm hầu gái cho ông chủ nhưng không làm bất cứ việc nặng nào. Suốt ngày chỉ biết cãi nhau với ông chủ, để cho ông chủ bắt nạt. Đúng là công việc nhẹ lương cao, ai cũng muốn.

"Tuấn Kiệt." Tống Vinh Hiển bất ngờ lên tiếng. Dù Mỹ Huệ nói là không sợ nhưng cô vẫn thấy run. Nghĩ lại lúc trước hắn tra tấn cô, chỉ sợ bây giờ ông chủ sẽ lại làm thế.

"Ông chủ có gì dặn dò?" Tuấn Kiệt đứng bên cạnh liền tiến đến gần Tống Vinh Hiển.

"Cậu nghĩ xem nên phạt cô ấy như thế nào?" Tống Vinh Hiển nở nụ cười vô cùng tà ác. Mỹ Huệ bất giác nuốt nước bọt. Ông chủ muốn hại chết cô hay sao mà để anh ta ra hình phạt? Anh ta ghét cô, thế nào cũng phạt cô không thương tiếc.

"Tôi nghĩ..." Tuấn Kiệt suy nghĩ một chút. "Nên nhốt cô ta vào căn phòng trắng." Anh không cười tà ác như Tống Vinh Hiển nhưng ánh mắt tràn đầu sát khí.

Mỹ Huệ biết ngay mà, anh ta có tốt đẹp gì đâu, Thiên Thiên đã nhìn nhầm rồi. Phòng giam màu trắng ư? Cô cũng đã từng nghe đến căn phòng này. Cô không ngờ ông chủ của cô lại có một căn phòng như vậy. Quả là ác ma mà! Nhưng mà ông chủ à! Anh định phạt tôi như vậy sao? Anh nỡ lòng nào mà làm vậy! Đúng chứ? Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển với ánh mắt vô cùng đáng thương. Lần trước cô đã dùng cách này và đã thành công. Dù là may mắn cũng được. cầu cho lần này cũng vậy.

"Không được." Tống Vinh Hiển nói. Mỹ Huệ thở nhẹ nhõm. "Cô ấy hiện giờ đã có triệu chứng loạn trí mạnh rồi, bây giờ cho cô ấy vào căn phòng đó chắc chắn sẽ trở nên điên khùng hơn bất cứ ai. Tôi sẽ không để cô hầu của tôi bị như vậy đâu." Tống Vinh Hiển xảo trá cười.

"..." Đúng vậy đấy! Tôi bị loạn trí rồi. Anh đừng để tôi vào đó. Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển với ánh mắt biết ơn.

Nhìn Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển bật cười.

"Thôi được rồi. Tôi sẽ không phạt em." Nghe Tống Vinh Hiển nói vậy, Mỹ Huệ mừng rỡ. Cô nhìn sang Tuấn Kiệt thì thấy anh hơi cau mày. Sao nào? Tôi không bị phạt anh tức lắm hả? Đúng là chủ với tay sai, ai cũng làm cô thấy ghét.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio