Chương :
Chiếc xe BMW ra khỏi ngoại thành. Đường đến mộ ba mẹ cô còn rất xa nên Mỹ Huệ muốn ngủ một chút. Ngả người ra sau, cô nhắm mắt lại. Nhưng mà trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ, cô hé mắt một chút, nhìn sang Tống Vinh Hiển đang lái xe. Người nam nhân này, thật sự rất đẹp trai, ngay cả khi lái xe cũng phải toát ra một khí chất khiến người ta say đắm. Mỹ Huệ ngắm Tống Vinh Hiển say đến mức quên cả việc ngủ.
"Sao vậy? Có phải tôi rất đẹp trai không?" Câu nói tràn ngập sự tự tin của Tống Vinh Hiển khiến Mỹ Huệ hoàn toàn tỉnh táo.
"Không có." Cô đỏ mặt xấu hổ. Dù trong thâm tâm cô rất muốn thừa nhận. "Tôi chỉ là muốn nhờ anh hạ giúp ghế thôi." Mỹ Huệ biện lý do. Càng ngày cô cảm thấy mũi cô như muốn dài thêm ra. Mỹ Huệ khóc trong lòng. Thôi chết! Cô không muốn trở thành Pinocchio đâu!
Nghe Mỹ Huệ nói, Tống Vinh Hiển liền một tay cầm lái rồi tiến sát đến gần Mỹ Huệ. Cô đỏ mặt. Giờ đây ông chủ gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở đàn ông của hắn. Cô bặm môi xấu hổ nhìn sang chỗ khác, không để cho ông chủ thấy cô đỏ mặt rồi lại bắt nạt. Rất nhanh, ghế của Mỹ Huệ được hạ xuống. Cô vẫn không dám nhìn Tống Vinh Hiển mà nhắm tịt mắt lại. Bây giờ cô thật sự muốn đi ngủ. Nhưng mà... cô lại một lần nữa lén nhìn Tống Vinh Hiển và tiếp tục bị hắn bắt quả tang.
"Nói thật đi, tôi rất đẹp trai phải không?" Hắn gian xảo cười.
"Đúng vậy!" Mỹ Huệ thừa nhận. Lần này, cô không thể tiếp tục nói dối nữa. Cô xấu hổ tránh ánh mắt của Tống Vinh Hiển.
"Đừng nhìn trộm tôi nữa nhé." Hắn trêu chọc. Tống Vinh Hiển rất hài lòng với câu trả lời của Mỹ Huệ. Dù cô không nói thì hắn cũng biết hắn rất đẹp trai.
"Tôi ngủ đây." Mỹ Huệ liếc xéo hắn. Cô quay đầu về cửa rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Chiếc xe dừng lại tại một nghĩa trang. Mỹ Huệ và Tống Vinh Hiển xuống xe rồi đi vào trong. Gương mặt cô còn in dấu vết ngái ngủ.
"Em làm sao vậy?" Tống Vinh Hiển thấy Mỹ Huệ có chút buồn bã liền hỏi. "Vẫn buồn ngủ sao?"
"Không phải." Mỹ Huệ nhìn hắn nói. Đúng là cô vẫn còn muốn ngủ thật, nhưng mà cô buồn vì chuyện khác. "Lần này đi gấp quá, tôi chưa kịp chuẩn bị hoa cho ba mẹ." Mỹ Huệ buồn rầu nói. Năm nào đi thăm mộ, cô cũng mua một bó hoa Huệ trắng thật đẹp. Bởi vì mẹ cô thích loài hoa này nên cô cố tình chọn những bông hoa tươi nhất, đẹp nhất cho bà. Nhưng mà bây giờ thì cô không những không đi hoa mà còn lại dẫn theo một người con trai. Mỹ Huệ thở dài. Không biết ba mẹ cô dưới suối vàng có cảm nghĩ gì nữa. "Vả lại tôi còn chưa dọn mộ của họ."
"Chuyện đó thì em yên tâm." Tống Vinh Hiển bình thản nói.
Mỹ Huệ ngơ ngác nhìn ông chủ. Đúng lúc đó cũng vừa đến mộ ba mẹ cô. Nhìn từ xa, cô thấy có vóc dáng ai ở đó. Đến gần hơn thì mới biết đó là Tuấn Kiệt. Ngạc nhiên hơn nữa chính là xung quanh mộ rất sạch sẽ, rồi cô lại thấy Tuấn Kiệt nhễ nhại mồ hôi đứng trừng mắt với cô.
"Anh..." Mỹ Huệ ngạc nhiên.
"Tuấn Kiệt, cậu mau đi mua cho tôi một bó hoa Huệ trắng."
"Cái gì?" Tuấn Kiệt hét toáng lên. Biết anh vừa thô lỗ với ông chủ, Tuấn Kiệt liền cúi đầu xin lỗi. Anh hiện giờ rất căm ghét người con gái tên Mỹ Huệ kia. Anh thật sự không biết cô có sức hút gì mà khiến ông chủ phải sai anh làm việc này đến việc khác vì cô. Lần đầu là đi tìm cô, rồi lại một mình dọn mộ, bây giờ lại phải chạy vào nội thành để mua hoa. Anh mệt lắm rồi!
"Ông chủ à, tôi là tay sai của ngài chứ không phải của cô ta." Tuấn Kiệt thật muốn nói lời này với Tống Vinh Hiển nhưng lại không dám mở lời. Ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ông chủ, anh với dáng vẻ mệt mỏi, buồn chán rời đi.
Mỹ Huệ khi thấy Tuấn Kiệt đi mà không quên trừng mắt với cô. Cô trẻ con lè lưỡi chọc tức anh. Mỹ Huệ biết rằng chính Tống Vinh Hiển là người kêu Tuấn Kiệt dọn mộ ba mẹ cô. Nhưng mà cô không hề cảm thấy có lỗi với anh mà ngược lại còn rất hả hê trong lòng.
"Ông chủ! Cảm ơn anh." Mỹ Huệ bỗng dưng nói.
"Không có gì." Tống Vinh Hiển vui vẻ trả lời. Hắn đang rất tự hào về chính mình vì đã làm những việc này cho cô. Nhưng hắn không ngờ rằng, Mỹ Huệ không phải cảm ơn hắn vì đã đưa cô đến thăm mộ, mặc dù cô cũng rất cảm động với việc làm này của hắn. Mỹ Huệ cảm ơn Tống Vinh Hiển vì đã sai bảo Tuấn Kiệt. Anh muốn đưa cô vào phòng trắng? Còn lâu nhé! Khuôn mặt Mỹ Huệ tràn đầy sự tinh nghịch.
"Ông chủ!" Tuấn Kiệt từ xa chạy tới. Trên tay anh là một bó hoa Huệ trắng thật đẹp.
Tống Vinh Hiển và Mỹ Huệ đều rất ngạc nhiên với tốc độ của Tuấn Kiệt. Chỉ chốc lát mà anh đã mua được hoa. Mỹ Huệ nghi ngờ có phải anh đi bằng hỏa tiễn hay không? Mà thôi mặc kệ, dù gì anh cũng đã đem hoa về rồi. Có hoa là được, cô không quan tâm nhiều đến anh. Còn Tống Vinh Hiển rất hài lòng với tốc độ của Tuấn Kiện. Hắn nở nụ cười hài lòng.
Tuấn Kiệt vừa mới chạy tới, Mỹ Huệ đã nhanh tay ôm lấy bó hoa rồi đi đến gần mộ. Anh cau mày nhìn cô. Anh thật không hiểu ông chủ thích cô vì điểm gì chứ? Bên cạnh ông chủ có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ nhưng ông chủ chỉ dùng họ để thỏa mãn nhu cầu đàn ông. Còn đối với Mỹ Huệ, cô không những không xinh đẹp bằng người ấy, thân phận của cô càng không đáng nhưng ông chủ lại rất quan tâm cô. Anh thật muốn hỏi Tống Vinh Hiển vì sao nhưng lại thôi. Anh sợ câu trả lời sẽ khiến anh thất vọng về ngài. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Tuấn kiệt. Anh không biết rằng đối với Tống Vinh Hiển, Mỹ Huệ là người đẹp nhất. Cho dù thân phận cô ra sao thì hắn cũng sẽ yêu thương cô vô điều kiện.
Đứng trước mộ, Mỹ Huệ nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống. Đôi môi mỉm cười dịu dàng. "Ba! Mẹ! Con xin lỗi vì đã đến thăm hai người trễ. Hai người yên tâm, con và Hùng đều rất khỏe." Đến đây, ánh mắt Mỹ Huệ dâng trào lên một loại cảm xúc. "Con xin lỗi vì Hùng không thể đến được. Nhưng con dẫn đến một người, đó chính là ông chủ của con. Con muốn nói cho ba mẹ biết rằng con đã yêu. Đúng vậy, người đó chính là anh ấy. Con quyết định sẽ thổ lộ tình cảm của mình. Ba mẹ có ủng hộ cho tình yêu của con?" Những lời này, Mỹ Huệ đều nói trong lòng nên Tống Vinh Hiển lẫn Tuấn Kiệt đều không thể nghe thấy. Cô muốn thông báo với ba mẹ rằng đứa con gái này sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình như ngày xưa mẹ cô đã muốn. Lúc này, đôi mắt Mỹ Huệ ướt đẫm. "Ba mẹ! Tiểu Huệ và tiểu Hùng sẽ cố gắng sống hạnh phúc, hai người hãy an nghỉ, không cần phải lo cho hai đứa con này. Tiểu Huệ sẽ bảo vệ tiểu Hùng, sẽ nuôi tiểu Hùng thành người nên hai người hãy yên tâm." Mỗi lần đến đây, Mỹ Huệ đều nói những lời này. Nhưng mỗi lần cô đều cảm thấy có lỗi với họ. Cô đã hứa trước mộ như thế nhưng cô lại không thể thực hiện được lời hứa. Những năm qua, mặc dù đã cố gắng nhưng Mỹ Huệ chẳng thể cho Hùng một cuộc sống tốt hơn. Lần này cũng vậy, cô không chắc mình có thể hoàn thành được lời hứa này không? Sẽ nuôi Hùng thành đạt? Có lẽ sự cố gắng của cô vẫn không đủ. Cô chắc chắn sẽ cố gắng hơn nữa để ba mẹ không thất vọng dưới suối vàng.
Chương : Cậu thích tôi sao?
Mỹ Huệ đang chìm trong những suy tư của mình, Tống Vinh Hiển cũng vậy. Ngay từ khi bước đến bên mộ, hắn đã nhìn hai người trong bức ảnh với ánh mắt khó tả. Cũng không biết nên tả như thế nào về ánh mắt ấy. Nhưng nó vừa có một chút sự hận thù, nhưng rất nhanh lại hiện lên một cảm xúc rất mãnh liệt. Mục đích của hắn đến mộ chính là vì Mỹ Huệ. Đối với người con trai của kẻ đã phá tan gia đình của họ và cũng là người đã khiến gia đình hắn tan vỡ, hắn không biết có nên hận hay không. Nhưng lúc này, hắn đã quên đi sự hận thù. Khi biết mình yêu Mỹ Huệ, hắn không còn thấy hứng thú đến việc hận thù nữa. Thay vào đó hắn muốn đem tình yêu của hắn trao trọn cho cô. Vì vậy, hắn đến đây chính là để xin phép ba mẹ cô cho phép hắn được yêu cô. Hắn muốn thông báo rằng: "Kể từ bây giờ, cô sẽ thuộc về hắn.". Hắn không quan tâm đến ba mẹ cô có chấp nhận hắn hay không? Hắn chỉ biết một điều: "Không cho thì hắn sẽ cướp.".
Sau khi thăm mộ, Mỹ Huệ cùng Tống Vinh Hiển cùng quay trở lại xe. Tuấn Kiệt đã ra ngoài trước. Chính Tống Vinh Hiển đã đuổi anh đi để hắn còn làm một việc hệ trọng. Hắn không muốn để Tuấn Kiệt nhìn thấy rồi lại mất sự uy nghiêm của Tống lão đại. Hai người đi bên cạnh nhau mà im lặng không nói lời nào. Bước chân của họ rất nhỏ. Họ đi chầm chậm từng bước từng bước. Mỹ Huệ muốn đi thật chậm bởi vì cô hiện giờ đang rất hồi hộp, tim của cô đang đập rất mạnh. Cô muốn thổ lộ tình cảm của mình, nhưng cô lại sợ. Sợ cô đã nghe nhầm ông chủ thích mình, sợ cô sẽ bị từ chối, sợ cả việc nói câu yêu. Vì vậy, cô muốn đi chậm để có thể có thời gian để chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng thổ lộ, cho dù nhận kết quả như thế nào thì cũng sẽ không hối hận. Còn Tống Vinh Hiển hắn đi chậm bởi vì hắn muốn đi cùng Mỹ Huệ. Nếu cô muốn đi chậm, hắn sẽ chờ cô, cùng đi với cô, sẽ không bỏ cô lại một mình. Vả lại hắn đang chờ một câu nói của cô...
"Ông... chủ." Mỹ Huệ ấp úng nói. Thấy sắp khỏi nghĩa trang, Mỹ Huệ càng đi chậm hơn, mắt cô cứ chớp liên tục.
"Em muốn nói gì sao?"
"Tôi..." Mỹ Huệ không biết nên bắt đầu như thế nào. Đây là lần đầu tiên cô yêu một người và cũng là lần đầu tỏ tình. Cô cũng rất xấu hổ và ngượng ngùng khi thổ lộ. Khuôn mặt Mỹ Huệ hiện giờ đang ửng hồng lên. Cô cứ cúi mặt xuống đất mà nói.
"Em định tỏ tình với tôi sao?" Thấy Mỹ Huệ cứ ấp úng, Tống Vinh Hiển không chờ được nữa mà hỏi thẳng.
"Anh..." Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển ngạc nhiên. Tại sao hắn lại biết? Là may mắn đoán trúng sao?
"Vừa nãy khi tìm em không có, tôi đã gọi vào chiếc chuông. Có thể em đã vô ý bắt máy mà không biết. Vì thế tôi đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa em và mẹ." Tống Vinh Hiển thành thật nói.
Mỹ Huệ xấu hổ nhìn hắn. Thì ra là vậy! Cái chuông chết tiệt! Nhưng mà vậy cũng tốt, không nhờ nó thì chắc có lẽ bây giờ Mỹ Huệ còn đang ấp úng tỏ tình, ông chủ sẽ không biết được tình cảm của cô.
"Vậy... ý ông chủ như thế nào?" Mỹ Huệ lại cúi mặt xuống đất, thẹn thùng dò hỏi câu trả lời của Tống Vinh Hiển.
"Chẳng phải em biết tôi yêu em sao?" Hắn không chút xấu hổ nói. Nhìn bộ dạng của Mỹ Huệ mà bật cười.
"Vậy là?" Đôi mắt Mỹ Huệ sáng rỡ ngước lên nhìn hắn.
"Không phải. Tôi chưa đồng ý đâu đấy." Tống Vinh Hiển cười ranh mãnh.
"Cái gì?" Mỹ Huệ tức giận. Đáng ghét! Dám gạt cô sao? Làm cô mừng hụt.
"Tôi không muốn tình yêu của chúng ta được chúc phúc bởi những người này đâu." Nói rồi hắn e ngại nhìn những ngôi mộ xung quanh. Mỹ Huệ cũng gật đầu đồng ý. Đúng là cô quá hấp tấp rồi.
"Sau khi về biệt thự, tôi muốn em phải cho tôi một câu tỏ tình." Tống Vinh Hiển lại nói tiếp.
Mỹ Huệ nhanh chóng gật đầu, tâm trạng trở nên hào hứng. Mỹ Huệ lon ton chạy ra ngoài trước. Đến khi ra xe thì cô mới biết mình đã bỏ ông chủ ở lại. Cô cảm thấy có lỗi vô cùng, lo lắng vì thế mà ông chủ có thể sẽ không đồng ý lời tỏ tình của cô nữa.
Nhìn Mỹ Huệ vui vẻ như đứa trẻ, bỏ rơi hắn giữa nghĩa địa cô quạnh, hắn cười thỏa mãn. Chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là được, những cơn ác mộng kia hắn sẽ xóa bỏ giúp cô.
"Ông chủ." Tuấn Kiệt từ sau moojy ngôi mộ khác bước đến. Vừa nãy anh đã nghe hết những gì ông chủ và Mỹ Huệ nói. Mỹ Huệ chắc không ngờ rằng ngày hôm nay, cô lại bị nghe trộm nhiều như vậy.
Tống Vinh Hiển khi thấy Tuấn Kiệt cũng không ngạc nhiên gì. Vừa nãy hắn cũng đã phát hiện anh. Nhưng vì không muốn bỏ lỡ lời thổ lộ của Mỹ Huệ nên hắn cũng không đến đuổi Tuấn Kiệt đi.
"Ngài thật sự muốn yêu cô ta sao?"
"Đúng vậy." Tống Vinh Hiển không suy nghĩ mà trả lời.
"Ngài chỉ quen biết cô ta vài tháng thôi. Làm sao có thể yêu nhanh vậy chứ?" Tuấn Kiệt không thể hiểu nổi việc này.
Tống Vinh Hiển nhếch miệng cười nhẹ. Rất nhanh, hắn trả lời:
"Tình yêu không phải phụ thuộc vào thời gian ta quen biết bao lâu hay bên nhau bao lâu. Mà nó dựa vào tình cảm của hai người yêu nhau chân thành, say đắm, mãnh liệt đến chừng nào."
Tuấn Kiệt có chút bất ngờ. Một lão đại như ông chủ mà có thể nói ra được những câu nói này ư? Không phải hắn khinh thường ông chủ. Mà chỉ là hắn không quen ông chủ mềm lòng như thế này.
"Này Tuấn Kiệt." Tống Vinh Hiển nhìn anh nói.
"Vâng ông chủ."
"Cậu thích tôi hả?" Hắn không một chút ngại ngùng, tự nhiên hỏi.
Tuấn Kiệt đơ người. Ông chủ làm sao mà có thể...? Chắc cô Huệ kia đã mách với ông chủ rồi. Đồ hầu gái đáng chết!
"Vâng, tôi thích ông chủ." Tuấn Kiệt cũng bình thản đáp lại.
Vừa về đến biệt thự, Mỹ Huệ đã bị quản gia Kim gọi. Cô nhanh chóng thay đồ hầu gái rồi đến gặp ông. Mỹ Huệ lo lắng không biết quản gia Kim sẽ nói gì với mình. Chẳng lẽ ông lại ngăn cấm cô thổ lộ với ông chủ? Không được, cô quyết định rồi, cho dù quản gia Kim hay cả thế giới này đều ngăn cấm thì cô cũng sẽ không bỏ cuộc đâu. Cô sẽ chống lại tất cả, sẽ bảo vệ tình yêu của mình.
"Quản gia Kim." Mỹ Huệ bước đến gần ông. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần rồi. Cho dù phải nghe những lời tệ nhất thì cô cũng sẽ không gục ngã.
"Đến rồi sao? Tôi có chuyện muốn nói với cô." Gương mặt quản gia Kim khi nhìn thấy Mỹ Huệ liền trở nên không cảm xúc.
"Tôi biết quản gia định nói với tôi chuyện gì." Mỹ Huệ lấy hết cam đảm nói.
"Vậy sao?" Quản gia Kim vẫn không có thái độ gì. Bởi vì ông biết Mỹ Huệ chẳng bao giờ biết được chuyện ông định nói.
"Dù sao đi nữa tôi sẽ không từ bỏ đâu. Tôi yêu ông chủ. Tôi sẽ nói cho anh ấy biết." Mỹ Huệ không hiểu sao khi nói chuyện với quản gia Kim cô còn run hơn khi nói chuyện với bà chủ và ông chủ. Chắc có lẽ là vì đối diện với gương mặt vô cảm của ông, Mỹ Huệ có cảm giác quản gia Kim đối với cô rất khắc khe và nghiêm túc hơn những người khác. Cô đoán có lẽ một phần vì ông chủ.
"Ái chà. Can đảm thật đấy." Lúc này, quản gia Kim mới có phản ứng. "Tôi gọi cô ra đây không phải để ngăn cản cô."
Mỹ Huệ ngạc nhiên. Không phải ngăn cấm cô vậy thì là gì? Mỹ Huệ có cảm giác bất an.
"Tôi nghĩ cô cần được biết về gia đình cô." Lúc này, khuôn mặt quản gia Kim tà ác vô cùng. Có ai hiểu đượcrằng ông sẽ làm tất cả, kể cả trở thành kẻ ác trong mắt mọi người chỉ để bảo vệ một người.