Hầu Gái Của Ác Quỷ

chương 50-51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Ba mươi phút sau, Mỹ Huệ còn đang tủi thân vì nghĩ rằng mình không có sức hút, thì Tống Vinh Hiển đang cố gắng kìm nén dục vọng của mình. Cô nghĩ rằng hắn đã ngủ nhưng thật sự thì chưa. Ôm Mỹ Huệ vào lòng, Tống Vinh Hiển đang rất hối hận vì đã đồng ý không được làm gì quá giới hạn, việc này là một cực hình đối với hắn, hắn cảm thấy mình thật sự là dại, quá dại mà. Không được! Hắn nhắm mắt lại. Hắn cần phải tĩnh tâm thôi. Thật sự không thể chịu nổi mà! Đây là lần đầu tiên hắn không thể động chạm đến người con gái nằm bên cạnh hắn, và lại là người hắn yêu nữa chứ. Trán Tống Vinh Hiển xuất hiện vài giọt mồ hôi. Hắn cúi xuống nhìn cô mà nuốt nước bọt. Cô mặc chiếc áo thun oversize ngắn tay, chiếc áo dài che hết cả quần cả cô đang mặc. Tống Vinh Hiển nhìn từ trên xuống mà cứ như là cô không mặc quần, lộ hết cả đôi chân trắng nõn. Hắn ngửi hương thơm trên mái tóc cô, mùi hương thật dễ chịu. Huệ à! Em đang cố tình quyến rũ anh đấy sao? Hay là hắn phá lời hứa nhỉ? Hắn không chịu nổi nữa rồi, có nên làm liều không? Không được! Tống Vinh Hiển liền bỏ ngay ý định đó. Hắn là nam tử hán, sao lại làm chuyện này được. Thôi đành phải ráng nhịn vậy, mau cố gắng ngủ sẽ quên ngay thôi. Nhưng sao chẳng thể ngủ được thế này? Tức thật! Ngày mai hắn sẽ không hứa gì hết...

Sáng ngày hôm sau.

Tống Vinh Hiển và Mỹ Huệ ngồi trên bàn ăn nhưng họ chẳng có tinh thần để ăn một chút nào. Bởi vì họ quá mệt mỏi, tối hôm qua họ vì đối phương mà phải thức trắng một đêm. Sáng nay thức dậy, cả hai người đều trở thành con gấu trúc.

"Có phải tối hôm qua em ngủ rất ngon không?" Dù rất mệt mỏi nhưng Tống Vinh Hiển vẫn cố lấy lại tinh thần. Hắn không thể để cô biết hắn vì cô mà không thể ngủ, như vậy thì mất hết hình tượng của hắn mất. Mà như thế chẳng phải tự đào hố chôn mình? Chắc chắn nếu hắn nói ra, Mỹ Huệ sẽ lấy đó để bắt nạt lại hắn. Không! Hắn sẽ không để điểm yếu của hắn lọt vào tay cô đâu!

"Đúng vậy, rất ngon." Mỹ Huệ cũng cố gắng cười tươi đáp lại. Ngủ ngon ư? Không hề. Ông chủ à, anh có biết vì anh mà tôi phải thức cả một đêm không? Tối nay, chắc chắn tôi sẽ đuổi anh đi.

Sau khi ăn sáng xong, Mỹ Huệ tiễn Tống Vinh Hiển đi làm.

"Anh đi đây." Trước khi lên xe, Tống Vinh Hiển ngọt ngào nhìn Mỹ Huệ nói.

Mỹ Huệ cũng dịu dàng gật đầu. Cô cảm thấy làm boss thật khổ, gần Tết mà cũng phải đi làm. Hắn cười hài lòng với vẻ ngoan ngoãn của Mỹ Huệ. Bỗng, Tống Vinh Hiển tiến sát lại gần Mỹ Huệ. Hắn cúi người xuống, gần gần tiến đến khuôn mặt của cô. Mỹ Huệ thấy vậy liền cau mày. Cô thấy ông chủ có vẻ sắp môi chạm môi với cô rồi, lập tức cô đưa bàn tay chặn trước ngực hắn ngăn cản.

"Anh... anh định làm gì?" Mỹ Huệ không thể tin nổi ông chủ lại không biết xấu hổ đến thế. Ở trước biệt thự mà cũng dám hôn cô sao?

"Anh muốn hôn em không được sao?" Tống Vinh Hiển thắc mắc. Hai người họ đã trở thành một đôi rồi, chẳng lẽ hắn muốn hôn cũng không được?

"Anh điên à?" Nghe ông chủ dửng dưng như không có chuyện gì, Mỹ Huệ liền hét lên.

"Dạo này gan của em to ghê nhỉ?" Hắn không tức giận mà ngược lại còn vuốt mái tóc trêu chọc cô.

"Em xin lỗi." Mỹ Huệ lập tức cúi đầu ăn năn. "Nhưng mà em là hầu gái, chuyện của chúng ta cần phải giữ bí mật." Cô nhỏ nhẹ nói.

Tống Vinh Hiển bắt đầu sầm mặt.

"Em muốn thế sao?"

"Đúng vậy." Cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, Mỹ Huệ không dám nhìn ông chủ. Cô không nghĩ mình đã nói sai điều gì. Cô là hầu gái của ông chủ mà lại có thể yêu chính ông chủ của mình, điều đó vô cùng tối kỵ. Cô còn phải lo cho cuộc sống của mình và em trai, cô không muốn vì chuyện tình cảm của mình mà phải mất việc. Có lẽ ông chủ sẽ rất ghét cô nếu hắn biết được suy nghĩ này. Cô thà từ bỏ hạnh phúc của mình còn hơn bị mất việc. Mỹ Huệ cũng cảm thấy tự ghét mình khi suy nghĩ điều này. Nhưng công việc này là tất cả với cô, nó có thể cứu sống cô và Hùng, có thể khiến Hùng có cuộc sống tốt hơn.

"Ừ." Tống Vinh Hiển lạnh nhạt nói. Sau đó lạnh lùng lên xe rồi đi mất. Ngồi trên xe, hắn cảm thấy thật hận con chuột nhắt này. Tại sao cô lại nói vậy? Hầu gái thì sao chứ? Chẳng lẽ hầu gái thì không được phép yêu đương sao? Thật đáng ghét!

Nhìn theo chiếc xe, Mỹ Huệ cảm thấy vô cùng có lỗi với ông chủ. Cô thành thật xin lỗi hắn, nhưng cô không dám đánh cược...

"Quản... quản gia Kim." Mỹ Huệ đang định về lầu ba thì bất ngờ hoảng hốt khi thấy quản gia Kim đã đứng sau cô từ khi nào. Cô lo lắng không biết ông có nghe hết những gì cô và ông chủ đã nói hay không? Nhưng cô cũng tò mò, nếu ông đã nghe thấy thì ông sẽ nói gì? Lại ngăn cản cô sao? Hay sẽ đuổi việc cô?

"Quyết định của cô rất đúng đắn." Quản gia Kim lên tiếng

Mỹ Huệ thắc mắc. Ông ấy đang nói về việc gì cơ?

"Nếu cô thật sự yêu ông chủ thì hãy giữ bí mật chuyện của hai người."

Mỹ Huệ giờ đã hiểu ra. Nhưng cô cũng rất vui vì quản gia Kim không còn ngăn cản cô nữa.

"Nếu ai đó biết được ông chủ yêu một hầu gái, danh tiếng của ngài sẽ mất hết." Quản gia Kim vẫn không chút cảm xúc nào. Mỹ Huệ có nhiều lúc tò mò không biết có phải ông chính là robot hay không?

Nghe quản gia Kim nói, Mỹ Huệ có chút buồn lòng. Nhưng cô thấy những lời ông ấy nói đều rất đúng. Cô sẽ không để ông chủ phải mất danh tiếng vì cô đâu. Mỹ Huệ nhanh chóng xin phép quản gia Kim về lầu ba.

Sau khi Mỹ Huệ đi khỏi, ông vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng của cô.

"Thiên Ngọc, có lẽ người ba này không thể giữ được tình yêu cho con rồi."

Sau khi về lầu ba, Mỹ Huệ quá buồn ngủ nên đành phải làm một giấc. Khi ngủ dậy đã là gần trưa, cô đang định làm bữa trưa thì Tuấn Kiệt gọi đến, bảo trưa nay ông chủ sẽ không về. Mỹ Huệ có chút thất vọng. Ông chủ giận nên không về sao? Dù gì hắn cũng nên là người gọi cho cô chứ, cô muốn nghe giọng của hắn...

Mỹ Huệ buồn chán ngồi xếp bằng trên ghế sopha. Hôm nay chính là ngày dài nhất trong cuộc đời cô. Đã bảy giờ tối rồi nhưng cô vẫn chưa thấy bóng dáng của ông chủ đâu. Thường ngày hắn về sớm lắm cơ mà? Ông chủ vẫn còn giận cô sao? Mỹ Huệ buồn bã bĩu môi. Cả ngày hôm nay quả là một ngày vô cùng buồn chán. Buổi trưa sau khi dọn dẹp lầu ba xong cô lại mệt mỏi đi ngủ, sau khi ngủ dậy chẳng biết phải làm gì. Thiên Thiên bận rộn chuẩn bị cho Tết nên không thể trò chuyện với cô. Thế là cô đành phải ngồi tự kỉ một mình trên ghế sopha từ trưa đến giờ.

"Ông chủ à! Khi nào anh mới trở về đây?" Mỹ Huệ thở dài. "Tôi nhớ anh!"

Chương :

Quá buồn chán, Mỹ Huệ quyết định đi dạo vườn hoa. Vừa nãy cô đến thăm Thiên Thiên nhưng cô ấy vẫn còn đang làm việc. Mỹ Huệ bỗng dâng lên một cảm giác áy náy. Thiên Thiên và mọi người làm việc chăm chỉ như thế, còn cô suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ. Mỹ Huệ mong Tống Vinh Hiển có thể giao nhiều việc cho cô hơn.

"Ái chà, xem ai ở đây này." Bỗng, một giọng nói đầy chua chát vang lên.

Mỹ Huệ quay đầu lại, thì ra là Mỹ Linh, nhưng hôm nay không có đồng bọn cô ta đi theo. Mỹ Huệ bất giác cau mày.

"Cô muốn gì?" Đã lâu rồi Mỹ Huệ chưa gặp cô ta. Nếu bây giờ cô ta không xuất hiện thì Mỹ Huệ đã tưởng cô ta đã rời khỏi căn biệt thự này rồi. Nhưng mà cô không cần cô ta phải xuất hiện trước mặt mình, cứ biến mất khỏi cuộc đời cô là được, cứ mỗi lần gặp Mỹ Linh thì chẳng có gì tốt đẹp xảy ra cả.

"Tôi chỉ thắc mắc giờ này cô hầu gái bé nhỏ của ông chủ sao lại ở đây? Tại sao không về chăm sóc cho ông chủ thật tốt?"

"Không liên quan gì đến cô." Mỹ Huệ quay đầu bỏ đi, cô cố tình làm ngơ, không để ý đến cô ta nữa.

"Cô muốn biết chiều hôm qua tôi đã thấy cảnh gì không?" Mỹ Linh nhếch mép cười khinh.

Mỹ Huệ vẫn không quan tâm mà tiếp tục bước đi.

"Tôi thấy ông chủ của chúng ta đang hôn một cô hầu gái nào đó." Giọng của cô ta vẫn chanh chua như thế.

Mỹ Huệ nghe vậy liền dừng bước. Cô không quay lại, vẫn đứng im. Cô nắm chặt tay lại. Cô ta đã thấy rồi sao? Vậy cô phải làm gì bây giờ? Thừa nhận hay bác bỏ? Không được, cô không thể để làm tổn hại đến ông chủ.

"Vậy thì sao?" Bỗng một giọng khàn vang tới khiến Mỹ Huệ lẫn Mỹ Linh đều giật mình.

Tống Vinh Hiển lạnh lùng đi tới. Hai người đều hoảng hốt khi thấy hắn, họ có thể thấy rõ ràng một làn khói đen u ám tỏa khắp xung quanh ông chủ. Giờ đây, Tống Vinh Hiển tựa như một ác quỷ thật sự đang đi xuyên qua màn đêm.

"Ông... ông chủ." Mỹ Linh ấp úng. Ngày hôm qua khi dọn dẹp ở vườn hoa, cô ta đã trông thấy một cảnh tượng đáng khinh bỉ, đó chính là cô hầu gái tên Trương Mỹ Huệ kia lại dám đi quyến rũ dụ dỗ ông chủ. Thấy cảnh tượng hai người hôn nhau, cô vô cùng nóng máu. Ngay từ đầu, cô ta đã thấy Mỹ Huệ ngứa tai gai mắt rồi, không ngờ cô dám mặt dày đối với ông chủ lại...

"Chuyện tôi hôn ai thì sao?" Ánh mắt Tống Vinh Hiển vô cùng lạnh lẽo nhìn Mỹ Linh.

"Tôi..." Cô ta sợ hãi run lên.

"Có vẻ cô rất quan tâm đến chuyện của tôi nhỉ?" Mỹ Linh khiếp sợ nhìn Tống Vinh Hiển. Ánh mắt hắn sáng rực lên như một con thú, có thể giết chết cô ta ngay bây giờ.

"Nếu cô đã quan tâm như thế thì tôi sẽ cho cô biết." Tống Vinh Hiển nói rõ từng chữ. "Kể từ bây giờ Trương Mỹ Huệ chính là người phụ nữ của tôi."

Mỹ Huệ và Mỹ Linh cùng mở to mắt. Ông chủ sao có thể...?

"Anh..." Mỹ Huệ đang định nói gì đó thì bị Tống Vinh Hiển cản lại.

Có lẽ Mỹ Huệ và Mỹ Linh đều chưa bình tĩnh lại được trước câu nói của ông chủ. Nhất là Mỹ Linh, cô ta chỉ cầu mong cho mình đã nghe nhầm. Làm sao mà ông chủ có thể qua lại với cô ta được? Không những thế lại còn là hầu gái. Nếu tin này truyền ra ngoài, chắc chắn thanh danh của ông chủ sẽ bị mất hết. Không được, chắc ông chủ đã nhầm rồi, cô phải hỏi ngài lại mới được.

"Cô muốn nói gì sao?" Mỹ Linh đang định mở lời nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Tống Vinh Hiển, cô lại câm nín. Cô ta có thể thấy rằng nếu như cô hỏi bất cứ câu nào nữa thì ông chủ nhập vai thần chết, lập tức đem cô xuống địa ngục.

"Không... không có gì." Mỹ Linh bất lực vì quá sợ hãi ngã nhào xuống đất.

Mỹ Huệ thấy thế định đỡ cô ta dậy nhưng bị Tống Vinh Hiển nhanh chóng kéo đi. Trong vườn hoa chỉ còn lại Mỹ Linh. Cô ta vẫn còn điên loạn. Đây là lần đầu cô ta thấy sợ hãi đến thế! Vừa rồi cô ta có phải đã thấy ác quỷ?

Mất một lúc sau, Mỹ Linh cố gắng bình tĩnh nhất có thể chống tay đứng lên. Cô tự mình cười khinh một cái. Đúng vậy, không thể nào có chuyện ông chủ yêu thương nó mãi được. Chắc chắn ông chủ chỉ chơi đùa với nó thôi, sẽ rất nhanh thôi, ông chủ sẽ bỏ rơi nó. Đúng vậy! Mỹ Linh bỗng dưng nở nụ cười vô cùng ghê rợn. Cô sẽ chờ đến lúc Mỹ Huệ bị bỏ rơi, sau đó sẽ lăng nhục cô, sẽ khiến cô sống không thể ngẩng đầu lên được.

"Ông chủ." Mỹ Huệ bị Tống Vinh Hiển kéo về lầu ba. Vừa nãy, trông hắn rất đáng sợ, trên đường về cô không dám nói tiếng nào. Ông chủ tức giận đến thế, cô sợ cả mình cũng sẽ bị ông chủ ăn thịt mất.

"Em hãy nghỉ việc đi." Hắn bỗng dưng thả tay cô ra. Gương mặt vẫn còn đôi chút tức giận.

"Nghỉ việc?" Mỹ Huệ ngạc nhiên. "Tại sao lại nghỉ? Em không muốn." Mỹ Huệ dũng cảm từ chối. Cô không thể từ bỏ công việc này được. Cho dù ông chủ làm gì cô đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nghỉ đâu.

"Em không muốn?" Tống Vinh Hiển tức giận cau mày. "Em dám cãi lời anh sao?"

"Em xin lỗi. Nhưng mà lần này em sẽ không nghe theo lời anh." Mỹ Huệ kiên cường chống đối.

"Em..." Hắn càng tức giận hơn nữa. Con chuột nhắt này thật khiến hắn tức chết mà.

"Em cần công việc này. Nó giúp cuộc sống của em tốt hơn."

"Vậy thì anh sẽ nuôi em."

Nghe Tống Vinh Hiển nói vậy, Mỹ Huệ liền im lặng. Nuôi cô? Tại sao anh ấy có thể bình thản khi nói ra những lời đó? Có lẽ anh ấy đã quen nuôi những người con gái khác rồi sao?

"Anh xem em là loại người gì chứ?" Bây giờ đến lượt Mỹ Huệ trở nên tức giận. Tại sao ông chủ có thể xem cô như những loại con gái chuyên để người khác nuôi trong nhà. Cô chính là muốn dùng chính công sức của mình mà làm ra những đồng tiền chính đáng. Từ đó cô có thể nuôi em trai mình, có thể khiến ba mẹ tự hào. "Em không cần những đồng tiền của anh. Em có tự nuôi chính mình."

"Em..." Tống Vinh Hiển rất tức giận, hắn không thể nói nên lời. Cô gái này sao lại mạnh mẽ đến thế? Hắn biết cô không giống những người con gái khác, không ham vật chất của cải, tự chính mình vươn lên, đó cũng chính là lý do mà hắn yêu cô. Nhưng mà... hắn muốn cô nghỉ việc cũng chỉ muốn tốt cho chuyện tình cảm giữa hắn và cô.

"Anh chỉ muốn chúng ta có thể ở bên nhau thôi."

"Vậy thì có liên quan gì đến chuyện em nghỉ việc chứ."

"Bởi vì em là hầu gái, anh không thể yêu hầu gái..."

"Hầu gái?" Mỹ Huệ hiện giờ không còn tức giận nữa, ngược lại đôi mắt cô đỏ hoe. "Ý anh là gì?" Tim cô đập mạnh. "Không thể yêu?" Khuôn mặt Mỹ Huệ hiện lên nét đau lòng. "Ý của anh, chính là công việc hầu gái rất thấp hèn, không xứng đáng để anh yêu phải không? Anh cảm thấy xấu hổ khi yêu một hầu gái? Anh sợ sẽ mất danh tiếng của mình?"

"Anh không phải..." Biết mình lỡ lời, Tống Vinh Hiển lập tức cảm thấy hối lỗi.

Chưa kịp giải thích, Mỹ Huệ đã bỏ chạy lên phòng. Tống Vinh Hiển không dám đuổi theo. Hắn sợ sẽ khiến cô càng thêm đau lòng.

Hắn mệt nhọc ngồi xuống ghế sopha, ngửa mặt lên trần nhà, cả người buông lỏng. Làm sao đây? Cô đã ghét hắn rồi. Làm sao để cô có thể tha thứ cho hắn?

Cô gái lún đồng tiền: Truyện mình viết bản thảo cũng đã gần hoàn thành. Sau khi kết thúc truyện, mình muốn thu nhập những câu hỏi của các bạn, mình sẽ giải đáp những thắc mắc của các bạn. Mong moi người có thể gửi câu hỏi ạ! ^^ À, mọi người nhớ bình chọn & like & share truyện giúp mình nhé! =]]]]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio