Chương :
"Bốn người biết nhau sao?" Mỹ Huệ vô cùng hoảng loạn. Bây giờ cô lại biết Rose đi chung với ba người kia, cô càng trở nên rối hơn. Mối quan hệ này là sao đây?
"Thật ra, tôi đã rủ chị Thiên và anh Ân cùng đi công viên giải trí. Anh Ân đã rủ thêm Rose đi cùng." Trương Hùng bỗng lên tiếng.
Nghe vậy, Mỹ Huệ liền đập tan mọi sự hoài nghi. Nhưng mà... anh Ân, chị Thiên? Hùng lễ phép như vậy sao? Cô là chị ruột mà cậu chẳng hề gọi cô thân mật như vậy. Mà cô cũng không ngờ Thiên Thiên lại biết Hùng và Gia Ân lại biết Rose, có thể cho rằng New York này vô cùng nhỏ bé.
"Vậy thì tốt quá, chúng ta đều biết nhau cả. Vậy có thể cùng đi chơi rồi." Rose cười rạng rỡ, lộ rõ hai lúm đồng tiền sâu bên má, trông cô thật hồn nhiên.
"Đúng." Mỹ Huệ cũng phấn khích không kém. Cô nhanh chóng chạy đến kéo Thiên Thiên đi xếp hàng trò chơi, Gia Ân và Hùng cũng đi theo. Thiên Thiên đang chạy thì quay lại nhìn Tống Vinh Hiển. Sau khi qua Tết, chắc cô không còn làm việc ở biệt thự được nữa rồi. Ông chủ đã biết cô là người của nữ vương, hắn sẽ không giữ cô lại trong biệt thự. Thật xui xẻo, mới đầu năm mà đã xui xẻo rồi.
Còn Rose thì giả vờ chạy theo Mỹ Huệ nhưng nửa chừng cô lại chạy về bên Tống Vinh Hiển.
"Tống lão đại à, anh nói cho tôi xem thử vì sao anh lại có mặt ở đây không?" Rose đầy ý trêu chọc.
"Tôi chỉ là cùng người yêu hẹn hò. Không được sao?" Hắn bình tĩnh đáp.
"Ồ. Vậy thì bốn người chúng tôi trở thành kì đà rồi." Rose giả vờ cảm thấy có lỗi.
"Biết vậy thì mau biến về Tứ đi." Hắn không hề dè chừng .
"Được thôi. Nhưng tôi phải hỏi chị Huệ trước đã."
Tống Vinh Hiển cau mày.
"Nếu chị ấy hỏi lí do thì tôi đành phải nói rằng chính anh đuổi tôi đi."
Hắn nhăn mặt. Cô gái này thật nham hiểm.
"Đuổi ai cơ?" Bỗng, Mỹ Huệ từ đâu xuất hiện khiến Tống Vinh Hiển như có tật giật mình.
"Chị Huệ, đúng lúc quá, em có chuyện muốn nói với chị." Rose vui vẻ.
Mỹ Huệ tò mò nhìn Rose. Nhưng Rose chưa kịp nói thì đã bị Tống Vinh Hiển đẩy ra xa Mỹ Huệ.
"Không có gì hết." Hắn cười gượng. "Em không chơi sao?"
"Em qua đây để gọi hai người cùng qua xếp hàng."
"Chúng ta sẽ chơi gì vậy?" Hắn và Rose cùng tò mò hỏi.
Sáu người ngồi trên chiếc tàu lượn siêu tốc. Mỹ Huệ và Tống Vinh Hiển ngồi hàng đầu, cô đang rất phấn khích, còn hắn thì không biểu hiện bất kì cảm xúc gì. Rose và Hùng ngồi hàng ghế thứ hai, cô nở nụ cười vô cùng thoải mái. Còn Hùng, Gia Ân và Thiên Thiên ở hàng ghế sau thì đang cầu nguyện. Tàu chưa chạy mà Gia Ân đã nhễ nhại mồ hôi. Lúc tàu dựng thẳng đứng lên trời, Gia Ân hít thở gấp, Hùng nghiến chặt răng, còn Thiên Thiên càng ngày càng bấu véo cánh tay Gia Ân bên cạnh, tay của anh giờ như muốn thay da.
"Hình của mọi người nè." Mỹ Huệ đem hình mà camera chụp được trên tàu lượn. Những tấm hình này đều là lúc tàu đang trong thời kì trượt dốc và uốn vòng. Thiên Thiên, Gia Ân và Hùng thì không cần bàn cãi, miệng họ lúc đó to đến mức có thể nhét vừa một con trâu.
"Này Gia Ân à, có phải cậu khóc không vậy?" Thiên Thiên nheo mắt nhìn bức ảnh thật kĩ.
"Mồ hôi đấy." Gia Ân bỗng dưng giật mình, nhanh chóng giật lại bức hình.
Vấn đề ở đây chính là Tống Vinh Hiển và Rose. Mỹ Huệ thật sự sốc khi thấy hai người họ không tập trung la hét mà lại bình tĩnh nhìn cô cười thâm sâu, có vẻ như họ chẳng quan tâm gì đến ai, người ta chơi, người ta hét thì kệ, tàu lượn uốn cong như thế nào không quan tâm, trong mắt của họ lúc đó như chỉ có Mỹ Huệ. Cô cũng chẳng biết ai người này bị gì nữa? Chẳng lẽ lúc đó mặt cô dính gì sao? Mà sau khi ra khỏi tàu, họ cũng chẳng có chút dư âm nào, khuôn mặt thì vẫn hồng hào, chẳng bì với ba người mặt đang tái mét kia.
"Lần này chúng ta đi đâu đây?" Tống Vinh Hiển chủ động hỏi. Hắn không ngờ tàu lượn siêu tốc lại vui đến như vậy. Ngồi trên đó rất mát, hắn còn được bình yên ngắm khuôn mặt cực phấn khích của Mỹ Huệ. Hắn muốn đi thêm một vòng nữa, hắn còn muốn nhìn bộ dạng của cô trên tàu lượn.
Mỹ Huệ nhìn xung quanh, rồi càng thêm hưng phấn chỉ vào ngôi nhà ở một góc nhỏ.
"Cái kia."
Gia Ân, Trương Hùng, Thiên Thiên nheo mắt nhìn theo ngón tay Mỹ Huệ. Họ đứng đơ người khi nhìn thấy một căn nhà được trang trí với ánh đèn vô cùng ám muội, tiếng nhạc ở đó càng khiến người ta rùng rợn hơn, đặt biệt trước ngôi nhà còn có một con búp bê vô cùng kinh dị bằng gỗ đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ đung đưa, con búp bê còn dính máu khắp cơ thể, lại có con dao cắm trên đầu. Cái bảng hiệu với chữ "Nhà ma" được trang trí với tông màu cực kì đen tối.
"Con búp bê dễ thương quá!" Đó là câu mà Rose đã nói khi nhìn vào con búp bê, và cô định chạm vào nó nhưng bị ba tên nhát gan kia cản lại.
Vẫn như lúc đi tàu lượn siêu tốc, ba tên kia bị hù dọa đến ngất xỉu. Mỹ Huệ đúng thật cũng đã bị dọa, nhưng mà... mấy con ma dọa cô đều bị Tống Vinh Hiển và Rose lần lượt hành hung. Cô thật sự không biết nói sao với họ nữa. Họ không thể bình thường như Gia Ân, Thiên và Hùng à?
"Địa điểm tiếp theo là gì đây?" Tống Vinh Hiển lại chủ động hỏi. Bây giờ hắn đã có cảm tình với nơi này rồi. Hắn trong lòng tràn đầy hứng khởi. Vừa nãy trong nhà ma, Mỹ Huệ vì quá sợ mà vô tình ôm hắn, khiến hắn vô cùng phấn khích. Nhưng mà hắn cũng không tha cho mấy con ma dám làm cô sợ, dù trong lòng hắn rất muốn cảm ơn những con ma này đã giúp hắn "gần" hơn với Mỹ Huệ.
"Tống lã... " Gia Ân bỗng dưng nói, nhưng anh lập tức sửa lại. "Tống chủ tịch, hay là chúng ta đi ăn đi, cũng đã trưa lắm rồi." Anh mệt mỏi ngồi xuống ghế đá. Rose chỉ mới mười bảy tuổi, cô còn trẻ nên vẫn sung sức thì anh không nói gì. Thế nhưng Tống lão đại của chúng ta già nhất trong đám, lại hơn Hùng những chín tuổi, mà trông hắn lại không biết mệt, trái ngược với cậu. Gia Ân là anh đây, dù kém hơn hắn năm tuổi nhưng đã bị mấy trò chơi đó đánh gục ngã rồi. Không biết Tống lão đại có động lực gì, bí quyết gì mà lúc nào cũng thấy sung sức thế kia. Thật đáng ngưỡng mộ!
"Mệt quá đi mất!" Rose than thở, mặc dù nãy giờ cô không hoạt động gì nhiều...
"Hùng à, cậu mau đi mua đồ ăn đi." Thiên Thiên mệt mỏi nói.
"Sao lại là em?" Trương Hùng tỏ vẻ không muốn đi. Ai muốn ăn gì thì tự đi mà mua đi chứ, cậu hiện giờ cũng rất mệt mà.
"Bởi vì cậu nhỏ nhất."
"Không phải nha, chị sai rồi Thiên ạ! Rose mới chính là người nhỏ nhất." Trương Hùng thật sự không muốn đi. Hôm nay là lễ, mọi người đi chơi rất đông, bây giờ muốn mua đồ ăn thì phải chen chúc xếp hàng. Cậu không muốn đi đâu, hai chân cậu bắt đầu run run rồi.
Vừa nói hết câu, Trương Hùng đã được nhận một cái nhìn đầy sát khí của Rose. Không nói nhiều nữa, cậu lập tức chạy đi mua.
"Để mình đi giúp Hùng." Mỹ Huệ cũng cảm thấy Hùng có vẻ rất mệt, cô muốn tới giúp cậu một tay.
"Không cần đâu. Cậu ngồi xuống đi." Gia Ân và Thiên Thiên cùng đồng thanh. Còn Tống Vinh Hiển và Rose ngồi bên cạnh thì kéo tay cô ngồi xuống lại.
"Anh đi vệ sinh một chút." Tống Vinh Hiển ghé sát tai Mỹ Huệ nói nhỏ rồi bỏ đi.
"Huệ à, mau kể cho mình toàn bộ sự việc đi." Thiên Thiên sau khi thấy ông chủ đi mất, cô mới chiếm lấy ghế của hắn, ôm lấy tay Mỹ Huệ hỏi.
Chương :
"Huệ à, mau kể cho mình toàn bộ sự việc đi."
"Kể gì cơ?" Mỹ Huệ bối rối. Cô tất nhiên hiểu ý của Thiên Thiên và cô sẵn lòng kể mọi chuyện cho cô ấy nghe. Nhưng mà, hiện giờ lại có thêm Gia Ân và Rose, cô rất ngại kể chuyện riêng tư của mình.
"Khi nào về biệt thự, mình sẽ kể cậu nghe." Mỹ Huệ ngượng ngùng nói nhỏ. Thiên Thiên nghe vậy thì về lại ghế của mình. Cô không muốn chút nữa khi Tống Vinh Hiển đi vệ sinh ra, thấy ghế của hắn bị cô chiếm đóng, sẽ trở nên cau có.
"Như thế thì lâu quá." Thiên Thiên trề môi. "Mau nói đi mà."
"Chịu đựng vài ngày thôi." Mỹ Huệ cố hạ dịu sự tò mò của bạn mình.
Rose ở bên cạnh nghe hai người thì thầm liền nở nụ cười bí ẩn. Còn Gia Ân thì gương mặt hơi u tối, tay ở dưới bàn bị nắm chặt lại.
"Hiển, anh không ăn sao?" Mỹ Huệ ngạc nhiên. Kể từ khi Hùng trở về với bánh hamburber, cô chẳng thấy ông chủ động vào, chỉ uống nước suối.
Gia Ân và Trương Hùng không hẹn mà cùng cau mày. Hiển sao? Hai người họ đã thân thiết đến mức này rồi à?
"Chị Huệ à, chị không hiểu anh Hiển rồi." Bỗng dưng Rose lên tiếng. "Anh ấy không bao giờ ăn những món như vậy đâu."
Mỹ Huệ hơi lo lắng nhìn Tống Vinh Hiển. Vậy trưa nay anh ấy phải nhịn đói sao?
"Không sao, anh uống nước suối được rồi." Hắn nhìn cô cười, ánh mắt muốn bảo cô cứ yên tâm. Nhịn đói một buổi cũng không làm gì được hắn.
Dù nghe ông chủ nói vậy, Mỹ Huệ vẫn không cảm thấy yên tâm. Khi về đến nhà, cô nhất định phải nấu cho hắn một bữa thật ngon mới được.
Sau khi ăn trưa xong, sáu người lại tiếp tục bị Mỹ Huệ và Rose kéo đi chơi.
"Mệt quá đi mất. Hai người tha cho tụi mình đi." Gia Ân ngồi xuống ghế ven đường nói. Thiên Thiên và Trương Hùng cũng ngồi ỉu xìu bên cạnh anh.
Nhìn thấy ba người họ như vậy, Mỹ Huệ cũng cảm thấy tội nghiệp. Từ nãy đến giờ bọn cô toàn chơi những trò cảm giác mạnh, những thức ăn vừa ăn lúc trưa cũng đã bị trôi ra ngoài hết.
"Thật yếu ớt. Rose vẫn còn muốn chơi tiếp." Rose khoanh tay chắt lưỡi nhìn ba người trên ghế kia. Cô vẫn chưa thỏa mãn, cô vẫn còn muốn chơi những trò cảm giác mạnh, chỉ những trò đó mới khiến cô cảm thấy vui vẻ.
"Thôi được rồi, dù sao cũng đã trễ hay là chúng ta đi vòng đu quay đi ha. Bây giờ cũng gần tối rồi, chúng ta có thể nghỉ mệt và ngắm cảnh đêm." Mỹ Huệ hào hứng đề nghị.
"Được đó." Thiên Thiên vui mừng. Cũng may Mỹ Huệ là người biết suy nghĩ cho người khác. May mắn gặp cô chứ nếu không bây giờ ba người bọn họ bị Rose hành hạ tơi tả rồi. Rose nghe Mỹ Huệ nói mà trong lòng không mấy vui vẻ. Cái trò chán ngắt ấy có gì vui đâu chứ? Cô muốn chơi trò khác cơ!
Cả sáu người cùng xếp hàng vào vòng đu quay. Khi đến lượt mình, Tống Vinh Hiển nhanh tay kéo Mỹ Huệ vào một khoang. Khi Trương Hùng và Gia Ân cố tình lên khoang đó thì bị hắn đuổi đi không thương tiếc. Nên bốn người còn lại đành vào một khoang khác.
Khoang của Mỹ Huệ chỉ có hai người nên rất yên ắng. Cô ngồi đối diện với Tống Vinh Hiển và đang rất mất tự nhiên vì hắn đang nhìn cô chằm chằm.
"Anh sao lại nhìn em như thế?" Mỹ Huệ ngượng ngùng nói.
"Chỉ là anh muốn ngắm em thôi." Hắn bình thản trả lời.
"Cả ngày hôm nay anh ngắm em vẫn chưa đủ sao?" Mỹ Huệ cố tránh nhìn ánh mắt của hắn hỏi. Thật sự cả ngày hôm nay, chơi trò nào, Tống Vinh Hiển cũng nhìn cô cả, có thể nói suốt trò chơi, hắn nhìn cô cả buổi, không chớp mắt chút nào. Nhưng mà cũng có lúc trò chơi quá đáng sợ, hắn cũng chính là người chủ động nắm bàn tay của cô. Khi chơi trò đu quay ba chiều, vào thời điểm cao trào nhất Mỹ Huệ đã rất sợ, nhưng mà khi ấy cô lại cảm nhận được một bàn tay, bàn tay ấy đã trấn an cô, cô nhận ra ngay đó chính là bàn tay của ông chủ, bởi vì lúc ấy người ngồi bên cạnh cô chỉ có hắn.
"Chưa đủ." Tống Vinh Hiển thật thà trả lời. Chẳng hiểu tại sao khi ngắm cô, hắn lại không bao giờ cảm thấy thấy đủ cả, lúc nào cũng chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt cô.
Câu trả lời không biết xấu hổ của Tống Vinh Hiển khiến hai bên gò má của Mỹ Huệ đỏ ửng lên. Không muốn nói chuyện với người mặt dày như hắn nữa, cô bắt đầu ngắm cảnh. Nhưng mà, lại chẳng thể tập trung ngắm được cũng chỉ vì Tống Vinh Hiên cứ nhìn cô mãi.
"Anh thôi nhìn em nữa được không?" Mỹ Huệ bĩu môi trách.
"Được thôi, nếu em chủ động hôn anh một cái." Hắn ngông nghênh nói.
Mỹ Huệ trợn to mắt. Ông chủ thật vô liêm sỉ mà, sao lại đưa ra yêu cầu như thế chứ?
"Nhưng mà mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy." Mỹ Huệ liếc mắt đưa về khoang phía sau. Cả bốn người đều nhìn vào khoang cô không chớp mắt. Gia Ân và Trương Hùng ánh mắt của họ đều rất giận dữ, Thiên Thiên chỉ nhìn mà không có bất kì cảm xúc nào, còn Rose thì thích thú cười.
"Như vậy càng tốt. Bọn họ có thể thấy được chúng ta hạnh phúc như thế nào." Hắn vẫn cười gian xảo.
Mỹ Huệ giờ không thèm quan tâm đến Tống Vinh Hiển nữa. Cô sẽ không hôn hắn đâu, mặc kệ hắn. Nhưng mà Mỹ Huệ không biết rằng, hiện giờ Tống Vinh Hiển rất muốn cô chủ động hôn hắn, hắn bất cứ cách nào cũng sẽ làm bằng được.
"Hiển à, anh đừng khèo chân em nữa." Mỹ Huệ lườm hắn.
"Anh đừng phá tóc em nữa, được không?" Hắn đã chuyển sang ngồi bên cạnh cô.
"Đừng ngoáy tay em nữa, mau thả tay em ra." Cô hung hăng giật tay mình lại. Cô cũng sẽ không bỏ cuộc đâu. Hắn muốn làm gì thì làm, cô cũng sẽ không theo ý hắn.
Tống Vinh Hiển nhìn nữ nhân bên cạnh mà lòng than khổ. Hắn yêu phải một người phụ nữ cứng đầu rồi, lỡ khi rước về nhà thì làm sao mà dạy dỗ được đây? Được thôi, cô muốn đấu thì hắn sẽ chơi cùng với cô.
"Anh không để yên cho em ngắm cảnh được à?"
"Trừ phi em hôn anh."
"Mơ đi."
"Mơ cũng đã mơ thấy rồi."
"Vậy thì tiếp tục mơ đi."
"Không được. Anh cảm giác lần mơ này không còn là em hôn anh nữa, mà chính là em bức anh lên giường."
"..."
"Không thèm nói chuyện với anh nữa."
"Em nỡ bỏ mặc anh sao?"
"Đúng."
"Em thật dễ thương."
"Dễ thương?Tại sao?"
"Em chính là con chuột nhắt."
"... Thật liên quan."
Khoảng hai mươi phút sau, cả sáu người đều ra khoải vòng đu quay.
"Chúng ta về thôi." Rose buồn chán nói. Đúng là những trò nhẹ nhàng thế này không hợp với cô. Cũng may có cặp đôi trong khoang đằng trước, nếu không cô đã chết vì buồn chán rồi.
"Mọi người về trước. Tôi và Mỹ Huệ còn muốn ở lại." Tống Vinh Hiển kéo Mỹ Huệ lại gần mình nói. Nãy giờ trên đu quay, hắn vẫn chưa có nụ hôn của cô, hắn muốn giữ cô ở lại để tiếp tục.
"Làm gì?" Mỹ Huệ ngạc nhiên hỏi lại.
"Tình yêu à, em vừa mới ngỏ ý với anh như vậy mà." Hắn cố tình tỏ vẻ chiều chuộng.
"Có sao?" Cô ngây thơ nhìn hắn. Cô nói lúc nào, tại sao cô lại không nhớ nhỉ?
Nghe vậy, cả bốn người kia đành tạm biệt rồi đi mất.
"Có vẻ Tống lão đại thật sự yêu cô ấy." Gia Ân bỗng dưng lên tiếng, giọng anh có một chút buồn. Tất nhiên, khi thấy người mình yêu có bạn trai, ai mà chẳng như vậy. "Thiên à, tối nay chúng ta đi uống."
Thiên Thiên gật đầu đồng ý, đập lưng anh vài cái an ủi. Nhưng mà chính cô bỗng dưng cũng cảm thấy thật khó chịu khi Mỹ Huệ và ông chủ ở bên nhau. Cô cảm thấy mình thật tồi tệ khi có cảm giác đó, cô muốn uống thật say để tự ngẫm nghĩ lại sự tồi tệ của mình.
"Uống ít thôi. Chúng ta còn phải đi Dubai đó." Rose lên tiếng.
"Vâng, nữ vương." Cả ba người đều lập tức cúi nhẹ đầu.
Rose bỗng nghĩ đến cảnh tượng Mỹ Huệ và Tống Vinh Hiển ngồi trên đu quay mà bật cười thích thú. Rất nhanh sau đó, cô lại đổi nét mặt, lần này cô cười nhếch miệng lên một chút, để lộ ra một nét bí ẩn nào đó khó có thể diễn giải được.